Editor: Campham
Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày
Lâm An Nhàn nghe Quý Văn Văn nói, phản ứng đầu tiên chính là không tin? Quý Văn Nghiêu không bức người khác tự sát là đã may mắn lắm rồi.
“Chị An Nhàn, chị có nghe tôi nói không? anh tôi đang được cấp cứu, chị đến bệnh viên đi.” Quý Văn Văn nghẹn ngào.
Lâm An Nhàn hỏi địa chỉ bệnh viện, thay quần áo, gõ cửa phòng Lâm Húc.
“Chị hai, chuyện gì vậy?” Lâm Húc dịu mắt mở cửa.
“Em gái Văn Nghiêu vừa điện thoại tới nói Văn Nghiêu tự sát, em lái xe đưa chị đến bệnh viện xem sao.” Lâm An Nhàn thong dong nói.
Lâm Húc nghe mà choáng váng: “Chị có nghe lầm không, anh Văn Nghiêu tự sát? Nhìn chị như không có chuyện gì vậy, chờ hai phút, em thay quần áo đi ngay!”
Lâm Húc thay quần áo xong, cùng Lâm An Nhàn mở cửa vào thang máy.Thang máy dừng lại, Lâm An Nhàn bước ra xém chút vấp té, làm Lâm Húc hoảng sợ: “Chị có sao không?”
Lâm An Nhàn lắc đầu, ngữ khí vẫn rất lạnh lùng bình tĩnh: “không sao, mau đi lấy xe.”
Lâm Húc đỡ Lâm An Nhàn ra cửa chung cư, tuy chị mình nói không sao nhưng anh ta cảm giác được cơ thể Lâm An Nhàn đã mềm nhũn.
Đến bệnh viện, theo hướng dẫn của Quý Văn Văn, Lâm An Nhàn và Lâm Húc lên lầu mười hai.
“Chị tới rồi, anh hai còn đang cấp cứu, phải làm sao bây giờ!” Quý Văn Văn vừa nói vừa khóc.
Lâm An Nhàn thiếu chút nữa ngất xỉu, may mắn được Lâm Húc đứng cạnh kịp thời chống đỡ.
“Đều do mẹ, biết lòng nó muốn gì lại không chấp nhận. Văn Nghiêu là đứa nhỏ kiên cường, chịu nhiều cực khổ mới có hôm nay, người làm mẹ như ta ngay cả chuyện hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-than-vu-quang/3111958/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.