Lâm An Nhàn cực kỳ bình tĩnh nhìn hai người đối diện, có lẽ vì bản thân đã làm chuyện có lỗi với Phó Minh Hạo, nên tư cách nổi giận cũng chẳng còn.
Nhìn từ xa, có vẻ Phó Minh Hạo cực lực giẫy thoát khỏi sự đeo bám của cô gái kia, không biết hai người nói gì, cuối cùng Phó Minh Hạo vô lực cúi đầu đứng im mặc cô ta ôm chặt thắt lưng, kiễng chân hôn lên mặt hắn.
Quý Văn Nghêu ngồi im lặng, dò xét biểu tình trên mặt Lâm An Nhàn.
Cô gái nũng nịu tựa người vào ngực Phó Minh Hạo thầm thì nói chuyện, thẳng đến khi Phó Minh Hạo đẩy ra, cô ta mới không tình nguyện lên xe lái đi.
“An Nhàn, em không sao chứ?” Nhìn Phó Minh Hạo đi vào tiểu khu, Quý Văn Nghêu dò hỏi.
“Có thể có chuyện gì chứ, như vậy không phải rất công bằng sao?” Lâm An Nhàn nói xong, thản nhiên xuống xe đi vào tiểu khu.
Quý Văn Nghêu âm hiểm cười, quay đầu xe…
Lâm An Nhàn vào nhà, không thấy Phó Minh Hạo trong phòng, phỏng chừng đang ở trong toilet.
Phó Minh Hạo đúng lúc đi vào thấy Lâm An Nhàn đã thay xong quần áo đứng trong phòng, chột dạ sửng sốt: “Em về lúc nào vậy, anh không nghe thấy tiếng động gì cả?”
“Vừa về, hôm nay anh về sớm a?”
“Hôm nay không có việc gì nên về sớm.” Phó Minh Hạo nói xong nằm trên giường nghịch di động.
Sau khi rửa mặt, Lâm An Nhàn cũng lên giường nằm, Phó Minh Hạo cầm di động đưa lưng về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-than-vu-quang/3111876/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.