Nghe Lâm An Nhàn hỏi, Quý Văn Nghêu cười hỏi lại: “Không phải em nói quần bị bẩn sao, mau cởi ra, anh giúp em tìm áo ngủ mặc vào.”
“Không cần gấp như vậy, để đó tôi tắm xong sẽ thay.”
Quý Văn Nghêu nhìn nhìn Lâm An Nhàn, đột nhiên nói: “An Nhàn, em lại gạt anh phải không? Anh vừa thấy tâm tình em rất vui vẻ, em đừng làm anh lo lắng.”
Lâm An Nhàn nghe Quý Văn Nghêu nói, bị động không biết phản bác thế nào.
Quý Văn Nghêu tiến lên vài bước, ôm cô vào lòng hỏi: “An Nhàn, em không muốn cứ nói thẳng anh sẽ không miễn cưỡng, về sau đừng đùa giỡn với anh như vậy nữa.”
Lâm An Nhàn ngẩng đầu nhìn Quý Văn Nghêu: “Tôi nói không muốn, anh sẽ nghe sao?”
“Nghe, đương nhiên nghe! Em tắm trước đi, chúng ta nói chuyện một lát rồi ngủ.”
Không nghĩ Quý Văn Nghêu tốt tính như vậy, Lâm An Nhàn ậm ừ gật đầu, để gói đồ vừa mua trên bàn rồi đi vào toilet.
Tắm rửa xong, Lâm An Nhàn ngượng ngùng nằm ngay ngắn trên giường, Quý Văn Nghêu lấy khủy tay chống đầu nghiêng người ngắm nhìn Lâm An Nhàn.
Lâm An Nhàn bị nhìn chằm chằm, mất tự nhiên xoay người, lại bị Quý Văn Nghêu giữ lại.
“Cũng như lão phu lão thê rồi, sợ cái gì nữa? An Nhàn, anh có thiệt nhiều điều muốn nói với em.”
“Vậy anh nói đi, tôi nghe.” Lâm An Nhàn tuy vẫn nằm thẳng, nhưng lại cố tình không nhìn thẳng vào Quý Văn Nghêu.
Quý Văn Nghêu thân thủ vân vê những lọn tóc dài rơi tán loạn trên gối, nhẹ giọng nói: “An Nhàn, anh biết em luôn trách anh là người không từ thủ đoạn chiếm đoạt em, nhưng hãy tin anh thật lòng yêu em. Anh thừa nhận, ban đầu là do không cam lòng việc em không nhớ anh là ai, quên đi quãng thời gian đẹp nhất, nên mới cố ý tiếp cận quấy nhiễu cuộc sống của em. Nhưng nếu em thật sự hạnh phúc, hoặc Phó Minh Hạo hảo hảo chăm sóc em, anh sẽ không do dự dứt lòng chúc phúc cho em, cũng sẽ không nảy sinh loại ý niệm này trong đầu. Bất quá, anh rất đau lòng khi thấy em phải sống nhẫn nhịn luồn cúi, Phó Minh Hạo lại hèn nhát, anh không thể để Phó gia nhục nhã em như vậy, nên nghĩ muốn em …. Muốn em trở thành nữ nhân của anh.”
Lâm An Nhàn nhắm mắt, kiềm nén những giọt nước mắt tủi hờn đang trực trào. Từ nhỏ đến lớn, ba mẹ luôn giáo dục cô phải nhường nhịn, Lâm Húc mới xứng đáng được hưởng những thứ tốt nhất. Nên từ lâu, cô đã không còn biết ý chí phản kháng là như thế nào. Cả cuộc đời đều được sắp đặt để không tăng gánh nặng cho gia đình, đồng thời cũng nhường phòng ở cho Lâm Húc. Ở Phó gia dù bị ủy khuất như thế nào cũng chỉ biết khóc thầm … Nhẫn nhịn.
Quý Văn Nghêu nhìn khóe mắt Lâm An Nhàn ướt át, nhẹ nhàng hôn lên, thì thầm: “An Nhàn, cho anh chiếu cố em được không, nhanh chóng cắt đứt với Phó Minh Hạo, với Phó gia đi! Anh sẽ hảo hảo quý trọng em, bảo hộ em, không bao giờ làm em bị thương tổn, anh sẽ cưới em, cho em một hôn lễ cực kỳ long trọng, bồi thường hết thảy những gì em đã chịu đựng, được không?”
Mắt Lâm An Nhàn mở to, nước mắt cũng theo không ngừng trào ra. Cuộc đời này, cô chưa từng được người nào ôn nhu đối đãi, toàn tâm toàn ý vì cô suy nghĩ … Trước những lời hứa hẹn ngọt ngào này, nữ nhân nào lại không động tâm?
@@ Tim LAN đã liêu xiêu, mình nghĩ nên thay đổi xưng hô mùi mẫn hơn.
“Em không biết nên làm thế nào, dù sao cũng là em sai, sự tình không đơn giản như vậy.”
Phó gia nếu biết quan hệ mập mờ giữa cô và Quý Văn Nghêu, không nghĩ cũng biết nhất định sẽ có một trận đại náo long trời lở đất.
Nhìn Lâm An Nhàn thoáng dao động, Quý Văn Nghêu không ngừng cố gắng, vừa nhẹ nhàng hôn vừa ngọt giọng nói: “An Nhàn, đáp ứng anh rời khỏi Phó gia, anh sẽ cho em một cuộc sống mới vô ưu vô lo, không cần vì những việc lặt vặt này mà sầu não, chỉ cần anh có khả năng, em nói gì anh đều nghe. Đồng ý với anh, được không em, ân?”
Tâm trí Lâm An Nhàn có chút mê loạn, đáy lòng không phải không khát vọng viễn cảnh tươi đẹp mà Quý Văn Nghêu vẽ ra, nhưng không thể tin mình xứng đáng có được hạnh phúc như vậy.
Quý Văn Nghêu sao có thể buông tha cơ hội “trời cho”, giải khai áo ngủ của Lâm An Nhàn, nhẹ nhàng đụng chạm, nhu như khuôn ngực đầy đặn, bàn tay thỉnh thoảng vân vê đỉnh hồng sắc, tiếp tục dụ hoặc: “Phó Minh Hạo cái gì cũng không được, đến chuyện giường chiếu cũng không thể thỏa mãn được, em còn lưu luyến cái gì. An Nhàn, chúng ta bên nhau rất vui vẻ, em không nhớ anh đã cho em thỏa mãn thế nào sao, anh thật lòng muốn cùng em bạch đầu giai lão, đáp ứng anh đi.”
Nói xong, môi liền hạ xuống, hàm trụ hồng viên, nhẹ nhàng duyệt hôn. Toàn thân Lâm An Nhàn như lửa nóng, không tự chủ được ngâm một tiếng, Quý Văn Nghêu như lấy được chí bảo, thêm lực ngậm đỉnh phấn hồng lăn lộn, cắn, hấp.
Đến khi màu phấn hồng trở nên đỏ thẩm mới thả ra, đổi sang bên kia. Môi dần chuyển xuống vùng bụng bằng phẳng, Lâm An Nhàn đột nhiên kinh luyên chịu không nỗi.
Quý Văn Nghêu buồn thanh cười, cùng Lâm An Nhàn môi dán môi, thịt dán thịt: “Em thật mẫn cảm, anh đã tích bao nhiêu công đức mới được hưởng phúc phần này. An Nhàn, chỉ có anh mới đem lại cho em cảm giác này, em khẳng định cũng thích của anh, ly hôn đi, van cầu em ly hôn đi.”
Lâm An Nhàn đầy mô hôi, vòng tay ôm chặt cổ Quý Văn Nghêu, toàn thân khó chịu tưởng động lại bị Quý Văn Nghêu đè nặng, cố ý ma sát, càng nóng rực khó nhịn.
Quý Văn Nghêu đưa tay lần mò đến rừng rậm giữa chân Lâm An Nhàn, cảm thấy trên tay một mảnh nhày nhụa, biết cô đã sẵn sàng.
Tìm đúng vị trí, tốc độ cực kỳ thong thả thôi tiến.
Bắt đầu, Lâm An Nhàn có điểm đau, nhưng chốc lát lại cảm thấy vừa trướng vừa dương, cảm giác ngày càng khó chịu, khao khát càng nhiều hơn, theo bản năng vặn vẹo thắt lưng.
“Cứ như vậy? Chậm một chút, còn chưa vào hết!” Quý Văn Nghêu vừa hôn Lâm An Nhàn vừa nói.
Thẳng đến hai người thân mật kết hợp, Quý Văn Nghêu mới thở dài: “An Nhàn, em thoải mái sao?”
Lâm An Nhàn cảm giác được hai người đã dung thành một thể, nhưng chỉ im lặng nhắm mắt.
Quý Văn Nghêu tiếp tục hỏi: “Hiện tại em có cảm giác gì, nói đi anh sẽ không tra tấn em nữa!”
Sau một lúc, không thấy Quý Văn Nghêu động, Lâm An Nhàn hút khí, âm thanh như muỗi: “Trướng.”
Quý Văn Nghêu ha ha bật cười, cổ họng có chút ám ách: “Anh cũng trướng.”
Nói xong, cực kỳ thong thả … một chút … một chút qua lại, thôi tiến.
Lâm An Nhàn bị Quý Văn Nghêu biến thành lâng lâng như lạc giữa không trung, nhẫn nại mở mắt.
“Sao vậy? Em khó chịu sao?”
Đánh chết Lâm An Nhàn cũng không dám lên tiếng muốn Quý Văn Nghêu nhanh lên, chỉ chớp chớp ánh mắt ướt át nhìn hắn khẩn cầu.
Quý Văn Nghêu cắn răng kiềm chế, tuy nói chuyện ngữ khí thoải mái nhưng nhìn ánh mắt Lâm An Nhàn sớm đã như dã thú hung mãnh.
“An Nhàn, đừng nhìn anh như vậy, chỉ cần em đồng ý ly hôn anh sẽ cho em dục tiên dục tử.”
Lâm An Nhàn nghiêng đầu qua một bên không thèm để ý Quý Văn Nghêu.
Quý Văn Nghêu cũng không quản, vẫn như cũ chậm rãi ra vào, sau đó dùng tay nhu lộng nơi hai người kết hợp, chốc lát lại vào sâu một chút,.. miệng ở trên ngực Lâm An Nhàn lưu luyến bồi hồi, làm cho Lâm An Nhàn hỏng mất.
Từng giọt … từng giọt mồ hôi trên mặt Quý Văn Nghêu nhỏ xuống ngực Lâm An Nhàn, thanh âm như là theo hàm răng đi ra: “An Nhàn, anh hiện tại muốn chết tâm, em còn không đồng ý? Một chút em cũng không thương anh, không đau lòng anh?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]