Lạc Trạch mang tâm trạng nề về phòng của mình.
Thứ nhất hắn đáng thương cho Mạc Tử Vi, thứ hai thấy có lỗi với Ôn Phi Phi và cuối cùng là dằn vặt chính bản thân mình.
Vì sao vậy? Vì sao lại không được, vì sao hắn đối với hôn thê của bản thân mình lại như đàn đã đứng dây, đèn đã cạn dầu?
Chẳng những thế khốn kiếp hơn hắn còn mơ tưởng về vợ cũ, váy bẩn hình ảnh của cô trong suy nghĩ của mình.
Hắn thật tồi tệ!
Không được rồi.
Lạc Trạch ngửi được mùi nước hoa của Mạc Tử Vi còn lưu lại trên người đã bắt đầu thấy khó chịu. Hắn đi thẳng vào nhà tắm cởi xuống lớp áo quần, nhìn bản thân trong gương cùng với dấu hôn còn lưu lại trên xương quai xanh hắn càng bứt rứt.
Mở vòi nước hết công suất không biết hắn muốn làm cho bản thân tỉnh hay đang cố tẩy rửa mùi hương của người phụ nữ lúc nãy.
Nước dội xuống đỉnh đầu, lành lạnh. Hắn lại cúi đầu nhìn bản thân, ở phía dưới, thứ vốn liếng của hắn như cũ vẫn ngủ vùi dù vừa rồi đã kề vai áp má với một người phụ đầy quyến rũ.
Hắn có nên thấy bản thân mình quá thất bại chăng?
Chỉ có đơn giản như vậy cũng không làm được.
"Khốn thật!"
Lạc Trạch đấm mạnh vào tường, nhắm mắt cảm nhận sự đau đớn.
Nhưng sự đau đớn ở đâu không thấy lại lần nữa thấy Ôn Phi Phi cười đùa trước mắt mình.
Cô ở trên giường, cô nằm trên ghế salon, cô trong bồn tắm,... Và chẳng ở đâu cô có mặc quần áo chỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-roi-sung-vo-truoc-sao-that-dang-yeu/542545/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.