Chương trước
Chương sau
"Anh có định về nước ngay không?" Tinh thần Mạc Tử Vi khá hơn hẳn, lại hỏi.
Lạc Trạch khẽ nghĩ rồi lắc đầu: "Lâu rồi chưa tự thưởng cho mình kỳ nghỉ nào, nhân tiện cuối tuần này em dự sự kiện xong chúng ta cùng về luôn một thể, trường lớp của Tiểu Lạc Lạc anh cũng phải giúp nó sắp xếp đôi chút."
"Thật sao?" Dù rằng biết Lạc Trạch chủ yếu là vì con trai nhưng Mạc Tử Vi vẫn không nhịn được vui vẻ. "Chi bằng mấy hôm nay anh cùng em đi dạo xung quanh được không, lâu rồi chúng ta chưa ra ngoài cùng nhau."
Thấy cô vui vẻ như vậy Lạc Trạch không nỡ từ chối, dù không hào hứng nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Thẳng đến buổi chiều Ôn Phi Phi mới hoàn thành công việc, vì là những ngày cuối của đợt công tác nên báo cáo khá nhiều, cô bị vật đến mệt lả người.
Ngồi thêm một chút đã đến giờ rước con trai, cô không cùng Dylan nói chuyện quá lâu đã rời công ty, thật không ngờ lúc đang đón taxi ở cổng chính thì từ đâu một chiếc ô tô từ từ tiến lại chỗ cô, chắn ngang tầm mắt.
Kính chắn gió từ từ hạ xuống đến khi lộ rõ khuôn mặt điển trai của người đàn ông trẻ tuổi Ôn Phi Phi mới reo lên: "Anh Mộc Dương."
"Thật vui khi Ôn tiểu thư còn nhận ra anh." Người đàn ông nói đùa sau đó đẩy cửa xe ra, nháy mắt với cô: "Lên đi, anh đưa em đi đón Lạc Lạc."
Ôn Phi Phi không từ chối, lập tức lên xe.
Mộc Dương là học trưởng của cô, hiện tại đang làm phó giám đốc tài chính cho một công ty dịch vụ ở Đàm Giang, hai người biết nhau từ lúc học cao trung thông qua Dylan, sau này lên đại học tuy rằng không chọn cùng lĩnh vực học, trường cũng khác nhau nhưng được một nỗi là gần kề. Dylan và anh quan hệ khá tốt nên thường xuyên liên lạc, mà cô và Dylan lại như hình với bóng nên chẳng khác nào mỗi lần họ gặp nhau đều có mặt cô, rốt cuộc lại thành thân quen.
Như thường lệ, cô hỏi trước: "Anh lại sang công tác à?"
"Ừ, cuối tuần này sẽ về nước." Mộc Dương gật đầu.
"Trùng hợp vậy? Đầu tuần sau em cũng kết thúc công tác rồi."
"Anh có nghe Dylan nói, cả việc Lạc Lạc đi tìm ba nó nữa." Mộc Dương không nhanh không chậm nói, thành thạo bẻ lái hướng về phía trường học của Tiểu Lạc Lạc đi tới.
Đây không phải lần đầu anh đến thăm Ôn Phi Phi, chuyện cô kết hôn rồi tư sinh con trai anh cũng rất rõ ràng. Năm năm nay tuy rằng không thể kề cận nhưng vẫn thường xuyên tới lui, mượn vai một người bạn thân cùng cô đi hết mấy đoạn khó khăn, tới nay chắc đã xem như là tri kỷ.
Ôn Phi Phi nghe anh nói ồ một tiếng, trong lòng thầm mắng Dylan cũng thật nhiều chuyện.
"Em và anh ta đã thương lượng xong?" Mộc Dương thấy cô ngẩn ra thì hỏi.
"Đã xong, Lạc Trạch sẽ để em toàn quyền nuôi con với điều kiện anh ấy phải được tới lui thường xuyên với nó." Ôn Phi Phi có sao nói vậy.
Mộc Dương nghe xong thì gật đầu: "Anh ta làm vậy cũng hợp tình hợp lý. Nhưng lần này về nước em định sẽ ở lại nhà chính hay sống bên ngoài?"
"Em vẫn chưa biết nữa, nhà chính không gần công ty của Dylan, có lẽ bình thường đi làm sẽ ở bên ngoài, đến cuối tuần thì đưa Lạc Lạc về thăm ông bà ngoại của nó." 
Ôn Phi Phi nói xong Mộc Dương cũng không còn gì để hỏi, ngược lại cô nảy ra một ý tưởng hay ho: "Chi bằng anh đã đến đây, tối nay em gọi cho Dylan, hai người sang chỗ em nấu một bữa ngon, xem như chúc mừng công tác dài hạn kết thúc mỹ mãn?"
"Cái này là em tự đề nghị nhé, đến lúc rửa bát đừng khóc với anh." Tuy nói vậy nhưng Mộc Dương rất cao hứng, nhấn chân ga, mong nhanh đến nơi đón Tiểu Lạc Lạc.
Ở trường học, Tiểu Lạc Lạc cùng hai bạn nhỏ nữa cùng nhau bước ra cổng, thật không ngờ Lạc Trạch đã đứng đợi sẵn, trong lòng hoan hỉ nó liền chân sáo chạy đến: "Ba ba."
Lạc Trạch rất phối hợp ngồi xổm xuống dang tay đón lấy con trai, được bế lên cao Tiểu Lạc Lạc tự hào vô cùng, khoe với hai bạn nhỏ: "Đã thấy chưa, mình không nói dối, sáng nay ba mình đã đưa mình đi học, còn bây giờ thì đến đón đây này."
Hai bạn nhỏ ngẩn cổ cao hết mức mới nhìn thấy mặt mũi của Lạc Trạch, trong mắt có chút trầm trồ, đặc biệt là cô bạn nữ, nhịn không được khen: "Lạc Lạc, ba của cậu thật đẹp trai, mình cũng muốn được ôm."
"Chuyện này..." Tiểu Lạc Lạc nghe cô bạn mà mình thích nhất đề nghị thì có hơi do dự nhìn sang Lạc Trạch, dù sao đây cũng là người ba mà nó quý nhất, nó tạm thời không muốn san sẻ với ai đâu, nhưng cô bạn nhỏ lại nói: "Ngày mai mình sẽ đem táo cho cậu, nhà mình có rất nhiều táo, táo xanh, táo đỏ, táo đen, cậu thấy thế nào?"
Nghe đến táo quả nhiên mắt của Tiểu Lạc Lạc sáng bừng lên, vì có rất nhiều táo nên không tiếc nữa, nói với Lạc Trạch: "Hay là ba ba ôm bạn ấy một lúc chẳng cũng không thiệt gì đâu nhỉ?"
Lạc Trạch đúng là đến say sẩm mặt mày với con trai, vốn hắn còn hy vọng nhiều lắm nhưng không ngờ nó nhanh như vậy đã bán mất hắn chỉ vì mấy quả táo. Nhưng thế giới trẻ con vui như vậy hắn không nỡ phá hỏng không khí, gật gật đầu: "Được rồi, nếu Tiểu Lạc Lạc đồng ý thì ba ôm thêm một bạn nhỏ nữa cũng chẳng sao."
Dứt lời hắn liền cúi người bế cô bạn xinh xắn của con trai lên, để hai đứa bé ngồi hai bên tay đùa với nhau vui vẻ.
Nhưng đúng lúc này từ trên xe của hắn Mạc Tử Vi không nhanh không chậm đẩy cửa bước xuống, đi tới vịn vai hắn, mỉm cười hỏi: "Chúng ta còn chưa đi sao?"
Tiểu Lạc Lạc và hai bạn nhỏ ngoái lại nhìn cô, cô bạn nữ khá tinh ý liền hỏi Tiểu Lạc Lạc: "Lạc Lạc, dì xinh đẹp này là ai vậy, mẹ cậu không đi cùng ba cậu sao?"
Nghe hỏi Tiểu Lạc Lạc khẽ mím môi, đương nhiên nó không muốn giới thiệu đây là bạn gái của mình, mà Lạc Trạch cũng đọc được nét thất vọng trong mắt con trai, hắn không mấy hài lòng nói với Mạc Tử Vi: "Chẳng phải anh đã nói em cứ ngồi đợi trong xe sao?"
Nhưng Mạc Tử Vi còn chưa kịp trả lời thì trùng hợp hơn nữa ô tô của Ôn Phi Phi và Mộc Dương đã đến, vừa xuống xe cảnh tượng trước mặt khiến Ôn Phi Phi có phần sững sờ, mà Mộc Dương ra sau cũng không khá hơn, nhìn thấy Lạc Trạch thì khẽ cau mày.
Phải nói phản ứng nhanh nhất vẫn là Mạc Tử Vi, còn sớm hơn Tiểu Lạc Lạc, cô liền bước vội đến thân thiết ôm lấy Ôn Phi Phi.
"Phi Phi, cuối cùng thì chúng ta cũng gặp lại nhau rồi, năm năm nay cô sống có tốt không? Từ khi cô không từ mà biệt tôi đã luôn lo lắng cho cô, gặp được cô tôi thật sự mừng quá."
Trước sự nhiệt tình của Mạc Tử Vi, Ôn Phi Phi đờ người ra, hết nhìn Mộc Dương lại nhìn Lạc Trạch, nhưng dường như cả hai người đàn ông chỉ chú tâm nhìn nhau mà không thấy ánh mắt của cô.
Cô bạn nhỏ trên tay Lạc Trạch tuy không hiểu người lớn đang nói gì nhưng rất tò mò, lại hỏi Tiểu Lạc Lạc lần nữa: "Lạc Lạc, vậy chú đi bên cạnh mẹ cậu lại là ai nữa vậy, trước kia mình cứ nghĩ chú ấy là ba cậu cơ?"
"Chú ấy, chú ấy ư..." Tiểu Lạc Lạc nói không thành lời, vì nó biết chú Mộc Dương đang theo đuổi mommy của mình, và hiện tại ba mẹ của nó ai cũng có mối tình riêng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.