Mờ sáng hôm sau chẳng biết vì sau Ôn Phi Phi lại thấy lành lạnh bất thường, theo quán tính cô lăn vào trong chăn để tìm kiếm hơi ấm.
Vì đã quen với việc con trai nằm bên cạnh cô không ngần ngại đưa tay mò mẫn hòng ôm lấy cục thịt đó.
"Ừ..." Khi tóm được cái túi nhiệt béo bỡ kia cô không khỏi hừ hừ rên vài tiếng dễ chịu, định là áp mũi vào bụng của nó sẽ ấm hơn rất nhiều vậy mà nó lại giãy ra.
Ngang bướng!
Cô đã nuôi nó lớn tới chừng này còn không nhờ vã được chút ít sao? Dù rằng đang ngủ nên rất lười biếng nhưng Ôn Phi Phi không chịu được lạnh, gắng sức kéo cái gọi là "Tiểu Lạc Lạc" lại gần mặt mình, lay nó không được cô còn tự mình nhích tới.
Cho đến khi cái mũi chen vào được cái rãnh bằng bằng giữa hai cái tròn tròn, mềm mềm lại rắn rắn cô mới hài lòng yên vị. Hai cái mềm mềm này hẳn là mông của nó, nhưng không sao, con trai do cô sinh ra nên thương nó nhất, chỗ nào cũng được, mà nó cũng rất thơm, không bẩn, không bẩn chút nào!
Chỉ có vậy cô đã mơ màng cho tới tận sáng, còn đinh ninh thứ đang vùi mặt vào là con trai quý tử mà không biết rằng Tiểu Lạc Lạc thật sự đang nằm chổng vó dưới chân.
Ôn Phi Phi là bà mẹ trẻ đúng nghĩa, về cả tuổi tác cho tới tâm hồn, khi biết trời đã sáng rồi cô không buồn mở mắt, như thường ngày muốn nướng thêm chút nữa cho đến khi sẵn sàng ngồi dậy, mà trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-roi-sung-vo-truoc-sao-that-dang-yeu/542540/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.