"Vì sao cái gì cơ?" Vừa uống nước cô vừa hỏi ngược lại.
Lạc Trạch kiên nhẫn nói: "Em đã có người yêu, vì sao còn cùng tôi gần một chỗ, đối phương không phải sẽ thiệt thòi?"
Ôn Phi Phi à một tiếng, đã hiểu ra vấn đề, hơi nghiêng người vỗ vỗ lên cơ bụng của hắn, cười có chút mê ly: "Tôi đã nói người ta còn chưa hướng tôi thổ lộ, hơn nữa tôi chưa từng có ý với đối phương, nếu không thì tôi đã không đồng ý liên hôn với chú rồi."
"Em quá tàn nhẫn rồi."
Ôn Phi Phi nghe hắn nói thì cười nhẹ, một tay cầm cốc nước một tay rảnh rỗi câu lên cổ hắn: "Tàn nhẫn với ai cũng được, chỉ cần đối xử tốt với chú là được rồi."
"Em còn rất trẻ, sau này nếu như em yêu ai đó, có lẽ sẽ hối chuyện ngày hôm nay." Lạc Trạch nói vậy nhưng vẫn vuốt ve tấm lưng trần của người phụ nữ trong lòng, luyến tiếc dư vị vừa rồi kết thúc quá nhanh.
Ôn Phi Phi cũng phối hợp nằm yên, nép sát vào người hắn, thản nhiên đáp: "Chú lo nhiều cho tôi rồi, tôi từng nói tôi đã trưởng thành, hôm nay không phải chú thì tôi cũng sẽ có người khác, thôi thì chọn người quý tộc như chú, tôi lại thấy sạch sẽ hơn."
"Trẻ con nông cạn."
"Ha, vậy chú ăn thịt trẻ con sẽ phải ngồi bốc lịch đấy." Ôn Phi Phi phả hơi vào cổ hắn, mờ ám nói. "Nhưng có khi nào chú đang nghĩ tôi là người dễ dãi lẳиɠ ɭơ, hoặc quá sa đọa chẳng hạn?"
Lạc Trạch cười như không cười, thấy vậy cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-roi-sung-vo-truoc-sao-that-dang-yeu/542533/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.