Anh biết chuyện này quá thẳng thắn cũng rất tàn nhẫn, ngay từ lúc đầu gặp lại anh nên nói ra việc này nhưng không, anh không dám nói.
Thật kỳ lạ, từ lúc nào anh đã có cảm giác sợ hãi này.
Cô gái trước mặt cúi đầu xuống không nhìn rõ được cảm xúc, có lẽ cô ấy đã xem anh bị điên rồi. Dù sao một người bình thường sao lại nói chuyện phi thực tế như thế. Anh nghĩ, bị xem là kẻ điên cũng tốt, anh đã sớm điên rồi.
Đàm Hinh cúi đầu nhấp một chút cà phê, vị đắng chát tràn ngập trong miệng pha lẫn mùi hương nồng nàn.
"Cảm ơn vì đã đã nói cho tôi biết."
Thật ra cô đã nhận ra thế giới này khác với thế giới trước đây. Chỉ là không ngờ đến lý do này, ngoài ý muốn sống lại cũng là điều đương nhiên.
Cô hững hờ cười nhẹ nhìn anh: "Quý Yến, anh là người luôn thẳng thắn nhưng khi tôi còn sống chưa từng nói với tôi câu này nhỉ?"
Anh nắm chặt nắm đấm.
"Đó là vì..."
"Nguyên nhân là gì tôi không muốn biết. Nếu như anh cho tôi sống lại, tôi rất cảm kích nhưng nhân vật chính cũng tốt, nhân vật phụ cũng được, tôi chỉ là chính tôi. Chuyện sống chết do tôi quyết không phải trên trang giấy của người khác."
"Trong cuộc đời của tôi, tôi vĩnh viễn là nhân vật chính, không liên quan đến kẻ khác."
Cô đứng dậy, gật đầu với anh rồi xoay người đi.
Ra khỏi đó, trời đã tối hẳn. Đàm Hinh đứng dưới đèn đường vàng, cô nhìn xa xăm, Quý Yến đuổi theo đến tận đây.
Anh đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-roi-cam-on/1806728/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.