Bà nội Quý xưa nay không phải là người dễ đối phó. Bọn nhỏ nhìn thấy vẻ hiền hậu nhân ái của bà đó là do bà đã có tuổi nên không thích tức giận. Nhưng thương trường năm đó, những đối thủ giao tranh với bà giờ còn nhiều kiêng kị, nhìn thấy bà còn phải tươi cười tiếp chuyện.
Ở thành phố S này không có dám chọc đến vị lão thái thái của Quý gia. Bà chậm rãi đi đến, nhìn trên mặt đất còn những mảnh thủy tinh vương vãi, rượu champagne còn lan rộng bên trên.
"Quản gia đâu?"
Quản gia nhà họ Quý vội vàng đi đến: "Thưa lão phu nhân."
"Tôi tổ chức thọ yến không dễ dàng, ông đối đãi khách khứa của tôi như vậy sao? Rượu tràn ra kia, tranh thủ dọn dẹp đi, để đó lại khiến mọi người chế giễu chúng ta. Quy củ của nhà này các ông đều đem cho chó ăn hết rồi à!"
Lão quản gia liền vội vàng khom lưng nhận sai.
Bà cười lạnh một tiếng: "Là thế sao, do tôi già rồi nên không để tôi vào trong mắt nữa, bất quá tiệc hôm nay dạng người nào muốn tới thì tới, phá thì phá sao."
Rõ ràng những lời này là chỉ Diêm Minh và Đàm Hiểu San.
Đàm Hiểu San trong mắt vẫn ập nước, giữ im lặng, làm ra bộ dạng chịu khuất nhục.
Sắc mặt Diêm Minh trở nên khó coi, vội vàng giải thích: "Bà nội Quý, bạn của con không phải cố ý, con nhận lỗi với bà. Tổn thất hôm nay đều tính cho con hết, người đừng tức giận."
Bà khoát tay: "Tiểu Diêm, con là đứa trẻ ngoan, bà nội cũng biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-roi-cam-on/1806717/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.