Đàm Hinh không ngăn cản cậu ta. Dù có nhắn nhầm hay không cũng phải gọi cho đối phương biết. Điện thoại reo vài tiếng rồi rất nhanh bên kia đã chấp nhận cuộc gọi, giọng nam nhân trầm thấp truyền đến: "A lô"
Ánh mắt Quý Yến trở nên lạnh lẽo, trực tiếp cúp ngang. ---là Tạ Hoàn.
Cậu không nhớ giọng nói này nhưng trực giác đã mách bảo đó là anh ta. Cậu phải đề phòng Phương Lập Tân còn phải đề phòng cả cậu của cậu ta.
Đàm Hinh thắc mắc nhìn cậu: "Ai vậy?"
Quý Yến kéo dãy số vào danh sách đen: "Không biết, hình như là một ông lão nên cậu đừng để ý."
Nói xong cậu trả lại điện thoại cho cô, Đàm Hinh nửa tin nửa ngờ cất điện thoại vào túi xách.
***
Tại sân bay.
Người đàn ông mặc bộ Âu phục màu xám bạc phẳng phiu sải bước đi ra cửa, dáng người thẳng tắp, bộ dạng trầm ổn có lực hút dị thường nhưng khuôn mặt lại lạnh lẽo cứng nhắc không đoán được tâm tình.
Tạ Hoàn cất điện thoại, hai đầu lông mày nhíu lại lộ rõ vẻ không được tự nhiên. Từ nhỏ lớn lên ở quân đội, nên anh đã hình thành tính cách thẳng thắn, mọi thứ yêu cầu phải đạt hiệu suất cao không được kéo dài. Nhưng đối với tuổi của người con gái này, hành động của cô quá mức thẳng thắn rồi.
Có lẽ anh cần kiên nhẫn và ôn hòa hơn một chút, dù sao khó lắm mới gặp được người con gái khiến anh động tâm.
Phương Lập Tân đàng chờ ở cửa cùng với mẹ: "Cậu nhỏ không phải rất bận sao, làm gì mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-roi-cam-on/1806714/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.