Rời khỏi trường, Quý Yến gọi cho chú tiểu Ngô đến. Trong lúc chờ đợi, hai người họ đến hiệu sách bên trường. Đàm Hinh thường đến đây vì vậy ông chủ sớm nhận ra cô, liền đem hai chiếc ghế cho bọn họ.
Đàm Hinh chọn một cuốn sách ưng ý rồi tính tiền. Quý Yến nhìn sang cô, vài sợi tóc rơi xuống bên má, Đàm Hinh lấy bàn tay trắng nõn vén lại sau tai. Bởi vì thời tiết hôm nay mà Quý Yến vô cùng buồn chán, có ý định ra ngoài để thoải mái hơn. Cậu đặt túi đựng đầy sách lên ghế.
"Chờ tớ một chút sẽ quay lại."
"Đi đâu vậy?"
Quý Yến cười vô lại: "Đi giải quyết nỗi buồn, muốn đi xem à."
"À không."
Quý Yến nhéo gương mặt cô, nở nụ cười rồi bước ra ngoài.
Đàm Hinh cảm thấy thật phiền não, Quý Yến ở tuổi này thật khó mà nói chuyện. So với kiếp trước, cậu luôn tỏ ra lạnh lùng, chưa từng đặt cô vào mắt, như thế có thể thoải mái hơn một chút.
Khi bọn họ kết hôn, Quý Yến bận rộn công việc nên rất ít khi về nhà, nếu có cũng chỉ ở phòng khách ngủ một đêm rồi rời đi thật sớm. Nực cười là lúc nhỏ Quý Yến từng cầu hôn cô bằng một chiếc nhẫn kim cương nhỏ xíu, Đàm Hinh còn tưởng rằng giấc mơ rốt cuộc cũng thành. Nhưng thực tế, chuyện họ kết hôn cũng chỉ có người nhà biết.
Không có hôn lễ cũng chẳng có tiệc tùng, không có áo cưới hay lời đính ước thề nguyện, chỉ có hai tấm giấy chứng minh rằng họ đã kết hôn.
Về sau cô biết được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-roi-cam-on/1806695/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.