Cô nhớ anh, nhớ những bữa cơm anh nấu, nhớ mỗi sáng cùng anh đi làm, nhớ cả mỗi tối có anh ở bên. Từng hình ảnh sống cùng anh trong ngôi nhà nhỏ ven thành phố như những thước phim lần lượt hiện lên trong đầu.
Mỗi lúc tiếng khóc của cô càng thê lương. 2 năm qua, cô luôn cố gắng mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho ông bà, cố gắng mạnh mẽ để nuôi dạy công chúa nhỏ, cố gắng để thay anh gánh vác gia sản nhà họ Phương. Thế nhưng ngày hôm nay ngồi trước mặt anh, cô không còn kiềm chế được cảm xúc của bản thân. Cô thấy trống vắng, thấy cô đơn lạc lõng, thấy hối hận cho sự ích kỷ của bản thân. Chính vì cô lo sợ nếu bọn họ không đi tới đâu, anh sẽ cướp mất công chúa nhỏ khỏi tay cô nên cô cứ mãi đắn đo không cho anh biết sự thật.
" Minh Trung, em sai rồi."
" Cuộc đời này em đã nợ nhà họ Phương quá nhiều. Em mang ơn dưỡng dục của ông bà, em nợ anh một mạng sống."
Nói xong cô đau khổ gục đầu lên tấm bia đá lạnh lẽo mặc cho tiếng khóc vỡ oà nức nở.
" Kiều An"
Trong nghĩa trang vắng lặng, từng cơn gió thu nhẹ nhàng mang theo âm thanh trầm ấm truyền đến tai Kiều An.
" Kiều An"
Lại một tiếng gọi nữa vang lên, lúc này Kiều An mới thực sự tin vào thính giác của mình. Cô đưa tay lau vội khuôn mặt đang đẫm lệ rồi ngơ ngác nhìn xung quanh.
xa xa một bóng người cao lớn đang từng bước tiến về phía cô.
Kiều An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-roi-bat-dau-yeu/650315/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.