Trò chuyện thêm một lúc ông bà cụ trở về phòng ngủ trước. Ở cái tuổi của ông bà cụ, thức để đón giao thừa thật sự là khó khăn, còn chưa kể sức khoẻ của bà cụ không được tốt. Vì thế cả căn nhà rộng lớn trở thành không gian riêng cho hai người trẻ tuổi.
Trên sân thượng, Kiều An đang ngắm nhìn khoảng không gian trước mặt. Nơi xa xa kia có những toà nhà cao thấp đan xen, những ánh đèn lung linh, sáng chói.
Khác hẳn vẻ nhộn nhịp buổi ngày, thành phố này về đêm lại mang một nét đẹp trầm lặng, huyền ảo mà lung linh cho người nhìn vào một thứ cảm giác yên bình, thư thái.
" Đẹp không?"
Kiều An vẫn chăm chú vào khoảng không trước mặt, trả lời Phương Minh Trung bằng một giọng nói nhẹ nhàng. Sự nhẹ nhàng, êm dịu giống như chính tâm hồn cô lúc này.
" Đẹp, lần đầu tiên tôi biết trong nhà có một vị trí đẹp thế này để ngắm cảnh đêm."
Dù đã ở đây 2 năm nhưng đúng là lần đầu tiên cô được ngắm cảnh đêm của thành phố từ chính căn nhà này. Lúc trước mỗi lần cô lên đây đều là quét dọn rồi lại nhanh chóng đi xuống. Kiều An nghĩ lại có chút tiếc nuối lại quay sang nói thêm.
" Đúng là lãng phí của trời."
Phương Minh Trung: " Lãng phí cái gì."
Kiều An: " À, lãng phí vì giờ tôi mới biết chỗ này."
" Anh hay lên đây lắm sao?"
Phương Minh Trung nhớ lại đoạn hồi ức lúc nhỏ rồi trầm giọng nói chuyện.
" Lúc nhỏ thôi, bây giờ không có thời gian ngắm cảnh."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-roi-bat-dau-yeu/650293/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.