Sắc mặt Kiều An thay đổi tiên tục theo lực cổ tay của Phương Minh Trung từ trắng bệch đến đỏ bừng rồi giờ đây là tái mét, hô hấp của cô có phần khó khăn.
Ngay lúc cô tưởng như không thở nổi nữa thì Phương Minh Trung lại đột nhiên buông tay ra.
Trong giọng nói của người đàn ông tràn đầy sát khí:
" Trần Kiều An, cô giỏi thật đấy."
" Trước kia đã dùng thủ đoạn để được gả vào đây, bây giờ lại muốn lợi dụng tình thương của ông bà để củng cố chỗ đứng cho mình trong nhà tôi nữa sao."
Kiều An mở lời 1 cách khó nhọc: " tôi...tôi không có."
" Có hay không chắc chỉ có cô mới biết."
" Con người tâm cơ bẩn thỉu như cô còn có gì mà không dám nữa."
Ngay sau khi Phương Minh Trung dứt lời, hô hấp của cô càng trở lên khó khăn gấp bội phần.
Cô vẫn biết Phương Minh Trung k ưa gì mình nhưng khi cô biết trong lòng anh cô là loại người tâm cơ bẩn thỉu thì sự tự tôn trong cô vẫn rung lên kịch liệt.
Không đợi Kiều An lên tiếng, Phương Minh Trung lại trừng mắt nói tiếp.
" Trần Kiều An, tiện đây tôi nói cho cô hay, cô có thời gian thì đọc thêm sách trau dồi vốn sống tử tế cho mình đi"
" Đừng rảnh rỗi, cả ngày đi nghĩ mưu hèn kế bẩn nữa".
" Tôi ghét nhất là cái loại đàn bà không có trí tiến thủ nhưng lại muốn trèo cao."
Kiều An ngồi chết lặng trên sàn nhà lạnh giá, trong mắt là cả một mảng đau thương. Với cô từng câu từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-roi-bat-dau-yeu/258601/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.