Chương 166: Mất đi ý thức Vũ Linh Đan cũng khoát tay, nhìn họ bằng ánh mắt cảm kích, người công nhân đó không hề quan tâm, vết sẹo trên mặt cực kì bắt mắt, sát khí bức người. “Giám sát Đan, nếu cần thì cứ gọi. Anh em chúng tôi sẽ tới ngay, cũng cho mụ đàn bà này biết đây là địa bàn của ai.” “Cảm ơn.” Vũ Linh Đan lẩm bẩm nói với công nhân, nhưng Dương Thanh My không hề biết. Cô không nhịn được giễu cợt nói: “Bà Trương, đây không phải là tập đoàn Á Đông, mọi người sẽ không nhường nhịn bà đâu, mời bà về cho!” Các công nhân cũng phân rõ phải trái, Vũ Linh Đan tự tin hơn nhiều. Không nói đến những vệ sĩ mà Dương Thanh My mang đến đây, những công nhân làm việc ở công trường hay làm việc tay chân, sức lực cũng không phải để trưng cho đẹp. Vũ Linh Đan hoàn toàn không sợ, cô khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống Dương Thanh My. Dương Thanh My sao chịu được nỗi nhục này, nhất là người đó còn là Vũ Linh Đan luôn khiến bà ta chướng mắt nữa. Hôm nay nếu là người khác thì thôi đi, nhưng hết lần này đến lần khác đều là Vũ Linh Đan, bà ta không nuốt trôi cơn tức, nếu không nhờ người khác giúp được thì bà ta sẽ tự ra tay. Lập tức, Dương Thanh My lại xông đên, hai tay nắm chặt cổ áo Vũ Linh Đan, mở miệng là mắng “hồ ly tinh”, hoàn toàn không còn dáng vẻ cao quý của bà Trương. Mấy công nhân cạnh đó cũng ngây ra. Muốn lên giúp cũng không tiện lắm… Đang lúc khó xử, một chiếc Maybach phanh gấp, nhanh chóng dừng lại bên cạnh. Trương Thiên Thanh mặc đồ đen, dáng người cao ngất, vừa xuống xe đã kéo tóc Dương Thanh My, bà ta kêu ré lên như lợn chọc tiết, sau đó ngã ra sau. Tiếp đó, Vũ Linh Đan cũng kêu lên đau đớn. Trương Thiên Thành thấy Dương Thanh My vẫn đang túm tóc Vũ Linh Đan, sát khí trong mắt hiện lên, nhóm công nhân xung quanh cũng sợ hãi. Trương Thiên Thành đánh thẳng vào sau cổ Dương Thanh My, bà ta vô thức buông tay, anh vội kéo Vũ Linh Đan lại. Để mặc Dương Thanh My ngã ra đất, bụi bay mù mịt. Mấy vệ sĩ muốn lao đến nhưng đã bị nhóm công nhân vây quanh, có người nói: “Đúng là hả giận, nên để bà ta chịu chút đau khổ!” Bà Trương gì đó chẳng là gì trong mắt đám công nhân này cả, thân phận của bà ta với họ quá xa xôi, họ cũng chẳng thấy có vấn đề gì cho nên cũng không cần kiêng kị. Vũ Linh Đan còn chưa phản ứng kịp thì đã nằm trong lòng Trương Thiên Thành rồi. Nhưng có thể là cô cảm thấy hơi chóng mặt, cho nên cảm giác Trương Thiên Thành như biến thành hai người, sau đó anh có nói gì đó nữa nhưng cô hoàn toàn không nghe được. “Tìm phiền toái mà tìm đến tận đây cơ à?” Những lời này là Trương Thiên Thành nói với Dương Thanh My. Nhìn dáng vẻ chật vật của bà ta, Trương Thiên Thành không hề coi bà ta là trưởng bối của mình mà còn cười nhạt đánh giá, khóe miệng nhếch lên. “Á!” Dương Thanh My hét lên, gáy vô cùng đau đớn: “Trương Thiên Thành, dù gì tôi cũng là mẹ cậu, cậu dám làm vậy với tôi, tôi về rồi nhất định sẽ nói với bố cậu.” “Bà thích nói sao thì nói, nếu bà cảm thấy nó có tác dụng với tôi.” Trương Thiên Thành lạnh lùng nói một câu. Đúng lúc này, có công nhân nhanh mắt thấy Vũ Linh Đan đã nhắm mắt lại, liền vội vã kêu to: “Giám sát Đan sao thế?” Lòng Trương Thiên Thành trùng xuống, cúi đầu thấy Vũ Linh Đan đã mất đi ý thức, anh vội vàng lắc hai cái, tiếp tục gọi cô: “Vũ Linh Đan, Vũ Linh Đan…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]