Chương trước
Chương sau

Chương 130: Chuyện này đều tại mẹ cả
 
“Đều tại mẹ cả.”
Bỗng nhiên Vũ Hải Yến hất tay Nguyễn Kim Thanh ra, ánh mắt hoàn toàn trở nên mông lung, cô ta cắn răng, căm hận nói: “Nếu như không phải mẹ bảo con theo đuổi giàu sang phú quý, nếu như không phải mẹ bảo con theo đuổi hết người đàn ông này đến người đàn ông khác thì sao con có thể trở thành trò cười của người khác, sao hôm nay… con có thể chia tay Phan Phùng Hiếu!”
Vũ Hải Yến phát tiết tất cả lửa giận trên người Nguyễn Kim Thanh, cô ta đánh từng cú từng cú nặng nề lên người bà ta.
Trừ khóc ra thì Nguyễn Kim Thanh cũng chỉ có thể yên lặng chịu đựng.
Bà ta tưởng rằng như thế sẽ tốt cho Vũ Hải Yến nhưng cuối cùng lại là hại người hại mình.
“Hải Yến, con yên tâm đi, mẹ sẽ không bỏ mặc con. Con cứ yên tâm vì còn có mẹ ở đây, mẹ nhất định sẽ cho con một lối thoát.”
Nguyễn Kim Thanh lau nước mắt, bà ta chỉ có một đứa con gái nên bằng bất cứ giá nào bà ta cũng muốn bảo vệ Vũ Hải Yến.
“Nếu như cậu Phan dám nói lung tung thì dù mẹ có táng gia bại sản, mẹ cũng sẽ bảo vệ con!”
“Vô dụng thôi!”
Vũ Hải Yến đánh đến mệt nên ngã ngồi trên mặt đất, hai mắt cô ta nhìn lên trời đau đến không muốn sống.
Không có Phan Phùng Hiếu thì tất cả mọi thứ đều mất đi ý nghĩa.
Cô ta vừa mới nếm được mùi vì tình yêu nhưng hiện tại lại cho cô ta một cái tát, cô ta không cam lòng, cô ta thật không cam lòng mà!
“Đi, mẹ dẫn con về nhà!”
Trong làn mưa bụi có một chiếc xe dừng lại trước mặt hai mẹ con, Nguyễn Kim Thanh và tài xế ép buộc đỡ Vũ Hải Yến lên xe, sau đó Nguyễn Kim Thanh tùy ý hỏi một câu: “Tổng giám đốc Trương đâu?”
“Tổng giám đốc Trương đã đi về trước rồi thưa bà.” Tài xế trả lời.
Tính thời gian quả thật đã đến giờ về.
Nguyễn Kim Thanh nhẹ gật đầu cũng không nghĩ nhiều, tạm thời phải an ủi Vũ Hải Yến trước thì bà ta mới suy nghĩ được chuyện khác.
Lúc hai mẹ con trở về nhà họ Trương đã là mười một giờ đêm.
Phòng khách đã tắt đèn.
“Hải Yến, con mau đi tắm thay quần áo khác ra đi, đừng để bị cảm.”
Nguyễn Kim Thanh lau nước mắt giúp Vũ Hải Yến, vẻ mặt nghiêm túc cảnh cáo nói: “Nhớ kỹ, chờ một lát nữa mặc kệ con có nghe được tiếng động gì thì cũng không được đi ra!”
“Mẹ!”
Vũ Hải Yến hơi tỉnh táo lại nên cũng biết Nguyễn Kim Thanh gặp khó xử gì: “Rốt cuộc ba mươi lăm tỷ kia làm sao mà mẹ có được, có phải mẹ lén trộm tiền của bố không?”
Nguyễn Kim Thanh cắn răng muốn nói lại thôi.
Cuối cùng đẩy Vũ Hải Yến vào rồi cúi đầu lạnh lùng nói: “Những chuyện này con không nên biết! Tóm lại, bảo con đừng ra thì con đừng có ra.”
“Không được, mẹ không nói ra rõ ràng thì con sẽ không để mẹ một mình.”
Vũ Hải Yến giữ chặt tay Nguyễn Kim Thanh, đáy mắt đầy sợ hãi và lo lắng. Dưới mắt công ty đang cần tài chính, nếu để Vũ Phong Toàn biết Nguyễn Kim Thanh trộm ba mươi lăm tỷ thì…
Hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
“Hải Yến, không sao cả. Mẹ không trộm tiền của bố, số tiền kia là tiền riêng của mẹ.” Nguyễn Kim Thanh nói.
“Gì chứ?”
Vũ Hải Yến có chút không dám tin.
Đó chính là ba mươi lăm tỷ đấy!
Nguyễn Kim Thanh đẩy Vũ Hải Yến vào phòng, xác định không ai nghe thấy mới nhỏ giọng nói: “Dù cho cuối cùng có thế nào thì mẹ đều giữ một đường lui cho hai mẹ con mình, vì thế tiền mà bố con cho chúng ta trong những năm qua, cộng thêm đồ trang sức mẹ cũng lén bán rồi, đều vì để phòng ngừa lỡ như…chúng ta bị đuổi ra đường.”
“Thế nhưng mà… bây giờ…”
Trong trí nhớ của Vũ Hải Yến thì quả thật Nguyễn Kim Thanh chỉ có mấy món đồ trang sức, hiện tại cô ta đã hiểu ra tất cả: “Nhưng mẹ đã dùng hết số tiền đó rồi, chúng ta còn gì đâu?”
Nguyễn Kim Thanh khó xử.
“Đấy là do không còn cách nào khác! Chuyện lần trước ảnh hưởng không tốt đến con và con cũng biết đám người kia thích khua môi múa mép thế nào, nếu như bị người có lòng riêng lợi dụng thì chuyện của con sẽ tạo thành một âm mưu lớn. Vả lại mẹ thấy con thích Phan Phùng Hiếu như vậy, cho nên mẹ mới…”
“Bây giờ chẳng còn gì nữa, tất cả đều mất hết rồi.”
Một dòng nước mắt lại lăn trên gò má của Vũ Hải Yến.
Phan Phùng Hiếu không hiểu cô ta.
Hơn ba mươi tỷ cũng không cánh mà bay.
Cô ta còn không biết ngày mai bên báo chí có tung ra chuyện hôm nay không nữa.
“Không sao, không sao hết, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu mà, nhưng khoảng thời gian này mẹ con mình vẫn phải chịu khổ một chút.”
Nguyễn Kim Thanh nói xong liền ôm con gái vào trong lòng. Bà ta nhắm mắt lại, nước mắt cứ chảy dài ướt đẫm vai Vũ Hải Yến.
“Mẹ, con cảm thấy Phan Phùng Hiếu không thể quen biết, huống chi là tiếp xúc với mấy người đó, nhất định đã có ai đó nói cho anh ta biết đúng không?”
Về vấn đề này, ngay lúc Vũ Hải Yến nhìn vào ánh mắt của Phan Phùng Hiếu đã đoán ra rồi, chỉ tiếc là cô ta vẫn không cơ hội nói ra.
Nguyễn Kim Thanh nhíu mày nghi ngờ, có Vũ Hải Yến nhắc nhở bà ta mới nhận ra mọi chuyện không đúng lắm.
Ngay sau đó bà ta nghĩ ngay tới Vũ Linh Đan.
“Chắc chắn là con nhỏ đó, nó ghen ghét mẹ con mình nên mới nói mọi chuyện cho Phan Phùng Hiếu biết. Mẹ đã nói rồi mà, lúc Phan Phùng Hiếu đến nhà chúng ta, Vũ Linh Đan đã giả vờ làm người tốt, thì ra là âm thầm muốn nói bậy bạ với Phan Phùng Hiếu!”
Nguyễn Kim Thanh vô cùng tức giận, trong đầu bà ta đã muốn băm vằm Vũ Linh Đan ra làm nghìn mảnh rồi.
Nếu kẻ tiết lộ là Vũ Linh Đan thì tất cả mọi chuyện đều rõ ràng rồi.
Nguyễn Kim Thanh đã nghĩ ra kế sách tiếp theo rồi, bà ta nói:
“Bây giờ mẹ phải đi tìm ba con, kể hết mọi chuyện cho ba con nghe. Bây giờ con ở đây, nếu không được sự cho phép của mẹ thì không được ra ngoài, hiểu không?”
“Con biết rồi, mẹ à, nếu lần này thật sự là do Vũ Linh Đan giở trò thì chắc chắn con sẽ không tha cho chị ta!”
Vũ Hải Yến trợn mắt lên, cũng tỏ ra vô cùng tức giận.
Vũ Linh Đan, chị đừng bao giờ nghĩ rằng có thể sống yên ổn!
Nguyễn Kim Thanh đi vào phòng ngủ thì phát hiện bà trang điểm của bà ta bị bới tung lên, lại nhìn Vũ Phong Toàn đang quay lưng lại với bà ta, trong lòng Nguyễn Kim Thanh liền cảm thấy không ổn rồi.
Nhưng bà ta vẫn cố gắng nở nụ cười, vội vàng chạy đến ôm lấy Vũ Phong Toàn từ phía sau, nói: “Ông làm sao vậy, mưa to như thế mà không đợi hai mẹ con tôi, vừa nãy Hải Yến về nhà còn hắt xì mấy cái ấy!”
“Kim Thanh à, mấy năm nay tôi mua cho bà rất nhiều đồ trang sức đúng không?”
Vũ Phong Toàn đẩy tay Nguyễn Kim Thanh ra, lạnh lùng hỏi.
Nguyễn Kim Thanh gật đầu, tỏ vẻ bà ta không biết chuyện gì hết, hỏi: “Đúng vậy, nhưng tại sao ông hỏi tôi như vậy?”
Vũ Phong Toàn lấy điếu thuốc đang cháy dở dập tắt trong gạt tàn rồi lại gần phía bàn trang điểm, nói: “Bà để toàn bộ trang sức ở đây đúng không, tôi vừa tìm hết rồi, ngoài một ít đồ trang sức ở đây vẫn còn thiếu rất nhiều món trang sức khác. Bây giờ tôi hỏi bà, số trang sức còn lại bà đem đi đâu hết rồi?”
Nguyễn Kim Thanh bối rối, ánh mắt không biết nên nhìn đi đâu nữa, nhưng bà ta vẫn tỏ ra bình tĩnh, cười nói: “Chỗ trang sức còn lại tôi không hay dùng nên mang ra ngân hàng gửi rồi, sao, ông không tin tôi sao?”
Nguyễn Kim Thanh kéo tay Vũ Phong Toàn, nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay ông ta tỏ ý muốn làm nũng.
Vũ Phong Toàn khẽ nheo mắt lại nhìn thật kĩ người phụ nữ trước mặt, nhìn một lúc lâu ông ta phát hiện ra rằng dường như Nguyễn Kim Thanh đứng trước mặt ông ta không còn giống với Nguyễn Kim Thanh mà ông ta đã từng quen biết nữa.
“Kim Thanh à!”
Vũ Phong Toàn nhìn bà ta, nhẹ nhàng nói.
“Tôi ở đây.”
Nguyễn Kim Thanh vội vàng ôm chặt lấy Vũ Phong Toàn trong lòng, lại cọ quậy mấy cái, chỉ mong rằng bà ta dùng cách này có thể làm cho Vũ Phong Toàn hết giận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.