*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đêm nay, Vũ Linh Đan không muốn gây ra chuyện gì cả, vẫn nên tránh xa thì tốt hơn. Trương Đức Phú không thể chịu đựng thêm được nữa, lúc trước là do ở nhà họ Vũ thì không tính làm gì, thế nhưng nơi này là địa bàn của cậu ta cơ mà. Ngay lập tức, trước mặt tất cả mọi người, Trương Đức Phú thẳng thừng nói: “Tôi cần phải nói rõ ràng với cô Vũ Hải Yến đây, bữa tiệc này không hề chào đón cô. “Cái gì?” Có ai đó bên cạnh phát ra tiếng đầy sợ hãi. Trong nháy mắt khuôn mặt xinh đẹp và cởi mở của Vũ Hải Yến tối sầm lại, đáy mắt xẹt qua tia ác độc và không cam lòng, cô ta đáp lại: “Tôi có thư mời” “Nếu không quản gia đã không cho tôi đi vào”. “Nếu cô Vũ Hải Yến không chịu nghe lời khuyên bảo, tôi cũng không còn biện pháp nào, chỉ có điều tuyệt đối không có lần sau đâu!” Trương Đức Phú híp mắt lại cười nói. Cậu ta cũng không định đuổi cùng giết tận gì cả, chỉ đuổi Vũ Hải Yến đi thôi, dù sao cậu ta vẫn cần phải nể mặt người nhà họ Vũ nữa. Mặc dù thế, đêm nay, Vũ Hải Yến đừng có mong được như ý nguyện.
Hiện giờ, cô ta đã bị chủ nhân của bữa tiệc ghét bỏ, dù cho da có dày đến mức độ nào thì Vũ Hải Yến cũng không thể ở lại. Vì câu nói của Trương Đức Phú nên mấy người đàn ông vừa rồi còn muốn làm quen với Vũ Hải Yến đều nhao nhao duy trì khoảng cách với cô ta. Cô ta vừa mới đáp trả lại là muốn tìm cho bản thân một bậc thang để đi xuống. Mặc kệ thế nào thì Vũ Hải Yến cũng đã đắc tội với người nhà họ Trương, một trong năm người này ai mà chẳng là người tinh anh, dù cho người có xinh đẹp đến mức nào nhưng mà không có đầu óc thì chỉ có thể dùng để chơi đùa thôi, nghĩ muốn tiến thêm một bước vậy không có cửa đâu. “Linh Đan, chúng ta vào trong thôi” Trương Đức Phú đặt tay lên tấm lưng trần mịn màng của Vũ Linh Đan, rất chu đáo và lịch thiệp. Vũ Linh Đan không thể tránh ra, dù sao thì trước mặt mọi người cũng cần phải giữ mặt mũi cho cậu ta. Khi tiến vào sảnh lớn, trùng hợp là Trương Thiên Thành mặc một bộ tây trang màu đen đang chậm rãi bước xuống cầu thang. Vốn là anh đang nói chuyện gì đó với những người bên cạnh, nghe được động tĩnh ở cửa, anh nhanh chóng nhìn thấy Vũ Linh Đan. Dường như chỉ trong nháy mắt, Trương Thiên Thành nhíu mày lại. Vũ Linh Đan theo bản năng giữ khoảng cách với Trương Đức Phú, khiến cho cả hai người đều cảm thấy xấu hổ. Đáy mắt Trương Đức Phú xẹt qua ý cười sâu xa, tuy rằng đứng bên cạnh Vũ Linh Đan nhưng cậu ta cũng không có cử chỉ nào vượt quá giới hạn, chỉ là cười ấm áp nói: “Linh Đan, tôi với em qua bên kia ngồi đi”. Vũ Linh Đan cúi đầu xuống, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra. Sau khi ngồi xuống chỗ của mình, Vũ Linh Đan lo lắng vuốt ve chiếc ly, không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc thì khi nào mới công bố vậy?” “Hiện tại mọi người còn chưa đến đủ mà, đợi thêm một lát nữa đi, em cứ yên tâm, tôi đã chuẩn bị hết cho em rồi.” Trương Đức Phú ân cần và lịch sự, giúp xua đi những lo lắng và nghi ngờ trong lòng của Vũ Linh Đan. Trương Đức Phú còn phải đi xã giao, không thể nào ngồi yên một chỗ mãi với Vũ Linh Đan được, mà Trương Thiên Thành chỉ xuất hiện trong thời gian ngắn lúc mới đầu, sau đó cũng không thấy xuất hiện nữa.
Vũ Linh Đan cảm thấy đói bụng, cô đứng dậy, tự mình đi tìm thức ăn, rồi ngồi im lặng ở phòng nghỉ. Lúc này, một người mặc trang phục màu xanh lam xuất hiện trước mắt cô, Vũ Linh Đan không dấu vết nhíu mày một cái. Quả nhiên, Vũ Hải Yến ngồi xuống đối diện với cô, trước đó vẫn mang theo nụ cười trong suốt, hiện giờ đối mặt với Vũ Linh Đan đã thay đổi thành vẻ mặt lạnh lùng: “Vũ Linh Đan, chị cũng thật tốt quá, lại còn dám xuất hiện lần nữa, chị có biết là bố đã bị chị làm cho tức chết không hả?” “Tôi không có làm cái gì sai cả, ông ấy cứ tức giận như vậy thì có khả năng sẽ chết sớm đấy” Vũ Linh Đan nhẹ nhàng bâng quơ nói, không để ở trong lòng. “Chị...Chị đang nguyền rủa bố của mình sao!” Vũ Hải Yến hai mắt phát sáng, kìm nén sự phẫn nộ. Vũ Linh Đan nhún vai, nâng ly rượu táo chua lên định uống một ngụm, nhưng bị Vũ Hải Yến chặn lại, cô ta hung ác ra sức mà nhào về phía trước, mắt nhìn thẳng vào Vũ Linh Đan: “Tôi sẽ không để yên cho chị sống tốt như thế này đâu?” “Vũ Hải Yến, cô thôi đi! “Có lẽ, Trương Đức Phú đã đánh giá thấp độ dày của da mặt cô, bị người khác làm cho nhục nhã đến mức này mà cô vẫn còn có thể bình tĩnh ở lại chỗ này!” Vũ Linh Đan châm chọc nói. “Chị..” Vũ Hải Yến nắm cổ tay thật chặt mới ngăn được ý định muốn đánh người dẫn đến phá hủy hình tượng bản thân đã gây dựng, các đầu ngón tay ghim thật sâu vào lòng bàn tay giống như không cảm nhận được đau đớn. “Tốt lắm, tôi muốn nhìn xem nhà họ Trương có thể chấp nhận người vợ như thế này sao. Tôi càng phải nhìn xem, trong bữa tiệc đêm nay, ai mới là người bị chê cười!” Vũ Hải Yến nói xong hai câu tàn nhẫn liền nhanh chóng rời đi.
Thật đúng như lời nói của Vũ Linh Đan, Vũ Hải Yến đi tới đâu, mọi người xung quanh lập tức yên tĩnh lại. Cô ta tới gần bắt chuyện được hai câu, người xung quanh sẽ mau chóng tìm đủ các loại lý do để tách ra. Trong sảnh lớn đang rất rộn ràng náo nhiệt, Vũ Hải Yến đứng cô độc một mình, gần như trong phạm vi bán kính ba mươi xăng-ti-mét quanh cô ta đều không có một người nào đứng. Vũ Hải Yến vừa thấy xấu hổ lẫn tức giận vừa cảm thấy bị sỉ nhục nặng nề. Nhưng mà cô ta vẫn chưa được nhìn thấy Trương Thiên Thành, cô ta không thể rời đi được. Hơn nữa, cô ta còn muốn nhìn thấy Vũ Linh Đan phải chịu nỗi xấu hổ lớn hơn, khi trở về cô ta còn có cái để kể lại cho Vũ Phong Toàn nghe. Tốt nhất là nhân cơ hội này cắt đứt quan hệ với Vũ Linh Đan. Nghĩ tới đây, Vũ Hải Yến cố nhịn hết những ủy khuất và không cam lòng xuống, người khác không để ý tới cô ta vậy cô ta sẽ chủ động lại gần, tuy không thể cùng nói chuyện với họ nhưng nghe một chút cũng được. .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]