Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Cô lưu tất cả chứng cứ quan trọng vào điện thoại di động, sau đó lại ghi chép lại một bản.
Bận bịu cả một đêm, đợi đến sáng hôm sau, Trương Thiên Thành thấy Vũ Linh Đan vẫn tràn đầy tinh thần, mày hơi nhíu, người phụ nữ này không cần ngủ à.
"Xem xong hết rồi?"
Trương Thiên Thành hỏi.
"Bây giờ anh đừng quấy rầy tôi, còn một chút nữa"
Vũ Linh Đan không ngẩng đầu lên, nói, sau một lát mới nhận ra có gì đó không đúng, lúc này Vũ Linh Đan mới ngẩng đầu, thấy Trương Thiên Thành đã đen mặt từ nãy giờ, cô nhanh chóng cười lấy lòng: "Sắp xong rồi, chắc chắn có thể giao cho anh trước khi anh rời đi."
Trương Thiên Thành không tức giận vì chuyện này, anh rót một ly sữa bò đặt trước mặt cô, sau đó hỏi: "Có phát hiện gì"
"Ừm, cảm ơn!"
Vũ Linh Đan nhìn sữa bò, hơi ngạc nhiên nhưng khi được hỏi về chuyện sổ sách, cô lại lộ ra vẻ muốn nói lại thôi.
Thấy cô không muốn nói nữa, Trương Thiên Thành cũng không hỏi thêm, xử lý xong chuyện của mình thì muốn cầm sổ sách đi.
"Trương Thiên Thành."
Bỗng nhiên Vũ Linh Đan ở phía sau gọi anh lại, nhưng thật lâu vẫn không mở miệng, nhìn vẻ mặt Trương Thiên Thành chậm rãi đen lại, Vũ Linh Đan vẫn kiên trì hỏi: "Nếu, trong công ty của anh có người phạm phải sai lầm rất nghiêm trọng, anh sẽ xử lý như thế nào?"
"Vậy còn phải xem đó là sai lầm gì."
Trương Thiên Thành nghiêm túc nói.
Nhìn vẻ mặt thẫn thờ của Vũ Linh Đan, Trương Thiên Thành có thể đoán ra được là có liên quan đến sổ sách, liên tiếp tục nói: "Có điều nếu là tình huống như thế này thì bình thường sẽ tổ chức đại hội cổ đông, tiến hành điều tra rõ ràng.
Có điều tôi vẫn đề nghị cô giao chuyện này cho Vũ Phong Toàn."
"Được..."
Vũ Linh Đan muốn nói lại thôi.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Trương Thiên Thành, Vũ Linh Đan tiếp tục nói: "Anh cũng biết, tôi đã nói với bố về chuyện của dự án Thành Đức từ trước, nhưng bố vẫn luôn không thèm để ý.
Lần này nếu tôi không có chứng cứ xác thực, bố cũng sẽ không tin tôi."
Trương Thiên Thành không hiểu rõ về vấn đề nội bộ của Tập đoàn Bạch Đằng, chỉ có thể đưa ra đề nghị từ góc độ của mình: "Cổ động bình thường khi biết chuyện này đều sẽ tiến hành điều tra, trừ khi, ông ta cũng có liên quan đến chuyện này."
"Không thể nào!"
"Bố tôi chắc chắn không biết chuyện này"
Vũ Linh Đan bất giác thốt lên.
Trương Thiên Thành nhún vai, không tranh luận với cô nữa, nên nói đều đã nói, anh bèn đi thẳng ra phía cửa.
Vũ Linh Đan ngay lập tức mệt mỏi ngồi trên ghế sô pha, nhớ đến từng việc đen tối bên trong sổ sách.
Cuối cùng Vũ Linh Đan vẫn quyết định, chờ sau khi cô có chứng cứ rõ ràng thì sẽ nói cho Vũ Phong Toàn.
Cùng ngày hôm đó, Vũ Linh Đan liên lạc với Công Nữ Hoàng San, nhờ cô giúp mình điều tra con đường nhập hàng bột mì của Dự án Thành Đức.
Công Nữ Hoàng San nhận lời liên tục.
Vào lúc Vũ Linh Đan ăn sáng xong lên lầu thì phát hiện ra ở chỗ rẽ của cao ốc có một người rất khả nghi, đi qua mới phát hiện là Trương Đức Phú.
Vũ Linh Đan hơi xấu hổ, nhưng cũng không thể quay người bỏ đi, bèn cười ngượng ngùng một tiếng: "Cậu đến tìm tôi sao?"
"Linh Đan"
Trương Đức Phú kích động tiến lên trước một bước.
Vũ Linh Đan bất giác lui về sau một bước, mắt nhìn bốn bề vắng lặng, cảnh giác cao độ.
Trương Đức Phú nhạy cảm, nhanh chóng phát hiện sự căng thẳng trong mắt cô, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: "Không phải là cô tin lời anh trai tôi nói, tôi sẽ bắt cóc cô thật đấy chứ?"
Vũ Linh Đan chọn cách yên lặng.
"Nếu cô không yên tâm, chúng ta vào trong này nói chuyện.
Có nhiều người như vậy, cô cũng không đến mức phải lo lắng tôi sẽ bắt cóc cô."
Trương Đức Phú chủ động đề nghị, làm Vũ Linh Đan vơi đi cảnh giác.
Vũ Linh Đan không từ chối.
Vì mới ăn cơm xong nên trước mặt hai người chỉ đặt một bình nước trà.

Sau đó, hai tay Vũ Linh Đan đặt tại trên bàn, đan vào nhau, hỏi: "Chuyện ngày hôm qua, tôi không ngờ rằng Trương Thiên Thành sẽ kích động như vậy, tôi xin lỗi cậu."
"Không sao, cô không yên tâm cũng đúng".
Trương Đức Phú mím môi cười, sau đó nói: "Tôi chỉ không ngờ rằng, quan hệ của cô và anh trai tôi vẫn thân mật như vậy, ban đầu tôi..."
"Cậu hiểu lầm rồi."
Vũ Linh Đan không nhịn được ngắt lời Trương Đức Phú, nóng lòng giải thích: "Tôi và anh trai của cậu đã ly hôn, đương nhiên không có quan hệ gì.
Anh ấy giúp tôi hai lần, tôi cũng rất ngạc nhiên"
"Chắc.
Là tại tôi."
.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.