Chương trước
Chương sau


Vũ Phong Toàn vô cùng kích động, bắt đầu thẳng thắn nói ra hết những chuyện mà mình biết.
Cuối cùng, nhìn thấy Nguyễn Kim Thanh há hốc mồm đầy kinh ngạc, lúc này mới hài lòng chốt lại: "Cho nên, nếu như Linh Đan cũng có thể tham dự vào dự án này, vậy thì từ nay về sau, lợi ích của Tập đoàn Bạch Đằng chúng ta cũng sẽ không ít đâu."
Vũ Linh Đan không biết nói gì cả.
Vừa rồi cô đã nói rất rõ ràng rồi, nhưng chỉ là gió thổi ngang tai mà thôi.
Dự án còn chưa bắt đầu, Vũ Phong Toàn đã nghĩ đến việc kiếm lợi ích ra sao, cái nhìn hạn hẹn như vậy, khó trách sau khi Tập đoàn Bạch Đằng rơi vào tay ông ta, hoàn cảnh gia đình lại ngày càng sa sút.
"Thế này...!Vậy, Linh Đan..."
Giọng Nguyễn Kim Thanh bất giác cũng mềm ra, mặc dù không tin, nhưng dễ dàng nhận thấy thái độ của Vũ Phong Toàn với Vũ Linh Đan cũng có chút thay đổi.
Do vậy, bà ta cũng phải thay đổi theo.
Có thể thấy, lần này, khả năng muốn đuổi Vũ Linh Đan ra khỏi nhà không quá lớn.
"Thế nên Linh Đan, rốt cuộc làm sao con lại làm được, từ trước đến giờ con chưa từng nói qua chuyện này với chúng ta”.
Sau khi Vũ Phong Toàn tỉnh táo lại, vẫn chưa mãn nguyện, bắt đầu vặn hỏi một tràng.
Vũ Linh Đan thành thật trả lời: "Trước kia, con đã từng hiến máu cho bà Roland, cứu bà Roland một mạng.

Có thể là vì chuyện này nên bà ấy đối xử với con rất nồng nhiệt, cộng với việc có chút thực lực ở Á Đông, còn có Trương Thiên Thành...".
"Chờ một chút, con nói là, rất có thể là bà Roland nể mặt con nên mới đồng ý ký hợp đồng này."
Vũ Phong Toàn vội vàng ngắt lời Vũ Linh Đan, nhanh chóng phát hiện ra điểm mấu chốt trong lời nói.
Vũ Linh Đan có chút mơ hồ, nhưng vẫn gật đầu: “Chính xác là do con đi thương lượng."
Trước đó, Trương Thiên Thành cũng từng nói, bà Roland còn hơi do dự, lại đúng lúc mình đến hỏi thăm sức khỏe của bà Roland, sau đó bà ấy mới quyết định đầu tư.
Lần này, Vũ Phong Toàn hít một hơi khí lạnh, ngay cả Nguyễn Kim Thanh và Vũ Hải Yến cũng đều không thể bình tĩnh.
Vũ Hải Yến không biết nên ước lượng giá trị của dự án này như thế nào.
Chẳng qua là nhìn biểu cảm của Vũ Phong Toàn, có thể thấy, lần này Vũ Linh Đan đã làm được một chuyện lớn.
"Chuyện này...!Sao con không thương lượng với bố.
Vũ Phong Toàn lại đặt câu hỏi.
"Chuyện này cũng từ lâu lắm rồi, ngay cả con cũng suýt quên mất"
Vũ Linh Đan không còn gì để nói.
"Con có từng nghĩ tới việc, nếu như con có thể giúp Tập đoàn Bạch Đằng lấy được khoản đầu tư đó, vậy thì bố có cần chạy khắp nơi cầu cứu người khác nữa không hả.
Sao con cứ ngốc như vậy chứ, đã ly hôn Trương Thiên Thành rồi, vẫn còn giúp cho Tập đoàn Á Đông.
Xem ra, mẹ con nói không sai mà, bố thật đúng là nuôi ong tay áo"
Thái độ thay đổi đột ngột, ngay cả Nguyễn Kim Thanh nhất thời cũng không phản ứng kịp, thế nên cũng chẳng mở lời, im lặng nhìn hai bố con.
Vũ Linh Đan bĩu môi, trong lòng càng lúc càng không còn gì để nói: "Nếu như bà Roland đầu tư, trước tiên, nhất định phải lựa chọn một xí nghiệp đã lên sàn."
Ý nói, Bạch Đằng căn bản không nằm trong nhóm những đối thủ được cân nhắc.
Nghe được những lời này, Vũ Phong Toàn có chút không vui.
Lúc này, nhướng mày một cái, quát lên: "Nếu như lấy được khoản tiền này, còn phải lo công ty không phát triển tốt sao, bố thấy con chính là thích lo chuyện bao đồng, cũng đã ly hôn rồi, còn can dự vào!"
"Dì thấy bố con nói không sai, cũng đã ly hôn rồi, nên giữ khoảng cách với nhà họ Trương, tự cho mình là phượng hoàng vàng, người người đều muốn cướp lấy à".
Cuối cùng, Nguyễn Kim Thanh cũng chen miệng nói được một câu, trong lòng vô cùng hả hê.
Những năm này, Vũ Linh Đan cũng thấy được không ít bộ mặt thật của người nhà họ Vũ, chỉ có điều lần này, lại tiếp tục thay đổi cái nhìn của Vũ Linh Đan.
Cũng được thôi, nhận thức không giống nhau, không cần phải giải thích gì thêm.

Vũ Linh Đan đứng dậy: “Con hơi mệt rồi, lên lầu nghỉ ngơi trước đây"
"Đứng lại!"
Không đi qua hai bước, sau lưng liền truyền đến âm thanh của Vũ Hải Yến, sau đó khóc kể lề: "Bố, Vũ Linh Đan đánh con, còn cầm bình hoa đập vào mẹ, chuyện này không thể cứ bỏ qua như vậy được."
Vũ Linh Đan quay đầu, bình tĩnh nhìn về phía Vũ Phong Toàn, không hề lên tiếng.
Vũ Phong Toàn vô cùng tức giận, mặt đen lại, trán nổi gân xanh, chỉ có điều, bây giờ vẫn chưa phát điên lên.
Vũ Linh Đan vẫn là Vũ Linh Đan của trước kia, nhưng không biết từ bao giờ cô lại dám mắt đối mắt, mặt đối mặt với Vũ Phong Toàn không chút sợ sệt.
Sự thay đổi này khiến cho Vũ Phong Toàn có chút lo âu, nhất là vẻ kiên định trong ánh mắt kia, dường như là khó khăn nào cũng không thể quật ngã, càng khiến cho ông ta xuất hiện một loại sợ hãi, không có cách nào khống chế.
Do vậy, giọng nói của ông ta bất giác lớn hơn một chút, muốn nhân cơ hội này đè oai phong của cô xuống: "Cho đến bây giờ, cái nhà này vẫn còn do bố định đoạt, Vũ Linh Đan, bây giờ, con lập tức nói xin lỗi với hai người họ đi!"
"Nói xin lỗi sao? Dựa vào cái gì chứ!"
Vũ Linh Đan cười lạnh một tiếng: “Trước kia, mẹ cũng là được bố cưới hỏi, đoàng hoàng bước vào nhà, sao đến miệng một vài người lại trở thành kẻ thứ ba"
"Phong Toàn, tôi...!Tôi chỉ là nhất thời tức giận, thuận miệng nói một câu..."
Nguyễn Kim Thanh vẫn muốn làm người tốt, vội vàng dè dặt giải thích, dáng vẻ đầy oan ức.
"Hừ.
Bố và mẹ của con cũng ly hôn lâu vậy rồi, còn nhắc đến chuyện này.
Vũ Linh Đan, bố không quan tâm trước đó đã xảy ra chuyện gì, tóm lại, bây giờ bố muốn con nói xin lỗi".
Chuyện này không phải là ai đúng ai sai, mà liên quan đến mặt mũi và sĩ diện của ông ta.
Cũng không thể để cho Vũ Linh Đan trở thành người lớn nhất trong cái nhà này được.

"Con sẽ không nói xin lỗi!"
Vũ Linh Đan bình tĩnh lặp lại lần nữa.
Khác với sự nóng giận của Vũ Phong Toàn, thái độ của Vũ Linh Đan quá lạnh lùng, đến nỗi mà, Vũ Phong Toàn càng nhìn càng tức giận.
Nhìn quanh bốn phía, tiện tay cầm một bình hoa khác trên bàn ném về phía Vũ Linh Đan.
Lần này, Vũ Linh Đan không thể tránh được.
Bình hoa nặng đập vào trán, khiến cho Vũ Linh Đan lảo đảo, lùi về sau hai bước.
Cô cúi đầu, bình hoa chia năm xẻ bảy rơi trên chân mình, vài giây sau, một giọt máu rơi xuống đồng vụn của bình hoa đã vỡ tan tành.
Trong nháy mắt, ngôi nhà khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Trong lòng Nguyễn Kim Thanh thầm thoải mái, sau khi hai mắt nhìn nhau với con gái, trên mặt vẫn ra vẻ như không quan tâm, nhẹ nhàng nói: "Nóng giận không giải quyết được vấn đề gì cả, Phong Toàn, từ từ rồi nói chuyện"
"Nếu như có thể từ từ nói chuyện, nó đã không đứng ở đấy."
Vũ Phong Toàn vẫn chưa nguôi giận.
Dường như muốn hôm nay Vũ Linh Đan nhất định phải nói lời xin lỗi vậy.
Chỉ tay về phía Vũ Linh Đan nói: "Nếu như con vẫn sống chung với Trương Thiên Thành, bố còn có.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.