Chương 31
Ngại quá anh Tần, em nhầm số.
Giang Lăng vừa đi, cả gian phòng trở nên trống rỗng.
Thiết bị điện trong phòng khách phát ra âm thanh yếu ớt khiến nội tâm tôi rối như tơ vò.
Hôm đó tôi nói với anh Tần muốn đi tìm người yêu, Tần Vị Ký nghe xong chỉ ngồi đó nhìn tôi, tôi thấy ánh sáng trong mắt anh vụt tắt, một người phong hoa vậy mà cũng dần biến mất trong đôi mắt ấy.
Ánh mắt của Tần Vị Ký luôn khiến tôi cảm thấy mình đã làm sai điều gì.
Tôi không biết đến cùng là anh muốn tôi phải làm sao, yêu anh là sai, buông tha cho anh cũng sai.
Tôi đang mơ màng ngủ thì nghe tiếng Giang Lăng trở về.
Mở điện thoại lên mới ba giờ sáng.
Chu Lận vô liêm sỉ đến mức không để Giang Lăng ở lại qua đêm sao?
Tôi nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, thấy Giang Lăng đang ngồi trên ghế sa lông, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên người cậu, cả người tỏa sáng.
Tôi không gọi cậu ấy, sợ âm thanh quá lớn khiến ánh sáng ấy biến mất.
Người như Giang Lăng tại sao cũng hiếm lạ người yêu thích?
Trên đời này có rất nhiều cách để phát tiết, hút thuốc uống rượu, chơi bời đàng đi3m, nhưng đáng tiếc Giang Lăng một cái cũng không dính đến, làm sao cậu ấy có thể giải tỏa nỗi lòng?
Trời ngày càng lạnh, mùa đông sắp hết rồi.
Tôi rất sợ lạnh, ngày nào cũng trốn trong nhà không ra khỏi cửa.
Giang Lăng mỗi ngày cùng tôi phung phí thời gian.
Nếu tôi không làm ổ chơi game ở phòng khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-nam-thu-nam/379247/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.