Chương 23: Anh bao dưỡng em Đội ngũ quan hệ công chúng của Tần Vị Ký thuộc top đầu trong giới, cộng thêm danh tiếng của anh ấy bên ngoài, mọi chuyện nhanh chóng lắng xuống. Nếu đổi lại là tôi, có lẽ là một trận sóng gió. "Anh Tạ, trang điểm thôi." Chuyên gia trang điểm vẫy tay với tôi, tôi nhanh chóng đi tới. Chu Không từ bên ngoài tiến vào, cầm kịch bản vỗ đầu tôi, "Cảnh này khá khó, chuẩn bị xong chưa?" Tôi nhắm mắt lại, gật đầu. Là cảnh An Đường tự tử. An Đường ngồi dưới đất dựa vào giường. Bạn có tin vào cái gọi là nhân quả, phúc họa không? An Đường xưa nay không tin, trên đời làm gì có kiếp trước kiếp sau, may rủi song hành. Không làm chuyện ác không sợ thần phật. Nhưng bây giờ cậu tin rồi, cậu tin chuyển kiếp luân hồi, cũng tin báo ứng xác đáng.
Người mẹ đoản mệnh của cậu làm kẻ thứ ba, còn cậu vì tìm tự do mà xảy ra quan hệ lσạи ɭυâи. Quả báo sẽ sớm đến. Cậu mơ ước được tự do, liền để cho tâm hồn và thể xác bị giam cầm ở nơi này. Cậu có tội. Nhưng cậu không phục. Hứa Giang của cậu có vô tội không? Vậy tại sao báo ứng đều rơi xuống đầu cậu? Mà thôi, chuyện đến nước này rồi, tính toán để làm gì... Nếu không có tội không phải chịu phạt, vậy thì để một mình cậu chịu đi. Hứa Giang có tội gì đây, chẳng qua là do cậu tơ tưởng, mơ mộng hão huyền. Kinh Phật nói, hai người đàn ông quan hệ là tội lỗi, người đó sẽ gặp ác duyên, hôn nhân không hạnh phúc. Kinh Thánh nói, quan hệ giữa hai người đàn ông là chuyện đáng xấu hổ, và họ sẽ nhận quả báo vì những hành động của mình. Thần Phật còn nhìn thấu, biết rõ cậu mang tội nên không tha thứ, huống chi thiên hạ.
Yêu một người có tội gì? Ham muốn sinh ra tình yêu, có tội gì? Thôi, con người còn có thể nghe giảng đạo lý, thần phật thì không. Cậu cũng muốn chết, chỉ là cậu có thể buông xuôi tình cảm này sao? Tâm lý muốn tồn tại nói cắt đứt là cắt được sao? Nếu có thể, cậu muốn cùng Hứa Giang chết đi. Như thế linh hồn cả hai sẽ không tách rời, kiếp sau vẫn ràng buộc lẫn nhau, sinh tử không dứt, đến lúc đó mới hóa giải hận thù. Nhưng cậu không đành lòng. Nước Hoàng Tuyền lạnh lắm, anh của cậu không chịu được. Vậy bỏ đi, coi như là cho nhau một con đường sống. "Cắt!" Chu Không vội vã hô, "Chỉ cần cảnh này, không cần quay nữa." Tôi chống tay vào giường chậm rãi đứng lên, cúi đầu nói, "Mọi người vất vả rồi." Quay xong cảnh này đã là bốn giờ, trời bắt đầu hửng sáng, tôi nằm trên ghế xích đu, cảm giác tức giận dần biến mất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]