Thật tiếc vì năm đó tôi không chết, ngược lại còn tận mắt chứng kiến cuộc hôn nhân của chúng tôi suốt ngày cãi vã và đi đến hồi kết.
Anh ấy mệt mỏi vì tôi.
Kết hôn năm thứ ba, khi làm tình anh đều che mắt tôi, không muốn nhìn tôi, cũng chẳng cho tôi nhìn anh. Không tán tỉnh, chẳng nói gì, cũng chẳng có màn dạo đầu nào cả.
Làm xong mặc quần áo liền bỏ đi, chẳng còn ôm tôi ngủ như trước.
Tôi oan ức.
Tôi oan ức liền làm loạn với anh.
"Tần Vị Ký! Là con mẹ nó anh theo đuổi em trước! Ba mẹ anh coi thường em là đủ rồi, đến anh ngày nào cũng bày ra bộ dạng đó là muốn cái gì?"
Nguyên lai bất luận là đàn ông hay phụ nữ, khi họ cảm nhận sự mất mát của tình yêu thì đều sẽ trở nên kém tao nhã, không có cách nào lãng mạn được.
Tần Vị Ký vẫn dùng ngón tay thon dài móc áo khoác lên: "Dao Dao, em tự mình bình tĩnh đi."
Anh như đánh tỉnh tôi.
Anh Tần của tôi sao có thể hờ hững, ôn hòa như vậy trong cuộc đấu khẩu chồng chồng đây.
Thật ra, từ sau khi kết hôn, Tần Vị Ký chưa từng đỏ mặt qua với tôi. Khi tôi cáu kỉnh khóc lóc om sòm, anh đều có thể một vừa đọc sách vừa đánh giá diễn xuất của tôi đoạn này hơi vụng đoạn kia chưa tới.
Tôi bất quá chỉ nhỏ hơn anh hai tuổi, nhưng hoàn toàn không có được một chút ổn định nào như anh.
Nhưng tôi biết anh Tần không còn yêu tôi nữa, cũng chẳng liên quan gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-nam-thu-nam/379223/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.