Editor: Bly
_____
(14)
Tôi ngồi cách đó không xa.
Người trên giường bệnh đã nằm đó được năm ngày rồi.
Từ phòng cấp cứu đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Tôi cùng em ấy đi qua một vòng địa ngục.
Đêm đó tôi ôm em, máu nhuộm đỏ cả người, trong mũi nồng nặc mùi tanh, linh hồn tôi như đã bị rút đi một nửa.
"Dao Dao!"
"Tạ Dao Ngâm!!"
Sau đó, tay tôi run đến mức không thể ôm em được nữa. Trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất là ai sẽ cứu em đây?
Tôi chưa bao giờ cầu xin ai, cũng không tin thần cũng không thờ Phật. Khi em được đẩy vào phòng cấp cứu, chân tôi mềm nhũn quỳ sụp xuống đất, cầu xin thần Phật thương xót em, cũng như thương xót cho cả tôi nữa.
Bác sĩ nói khi đưa đến em đã mất máu quá nhiều và rơi vào trạng thái hôn mê, cấp cứu suốt 5 tiếng đồng hồ.
Nói cách khác, nếu đêm đó tôi không hối hận quay lại, thứ tôi nhìn thấy sẽ chỉ là một cái xác chết.
Nghe tin này, không hiểu sao tôi lại bật cười.
"Giờ chỉ cần xem cậu ấy có thể vượt qua mấy ngày này không đã."
Trong mấy ngày em hôn mê, tôi đã tìm luật sư và lập di chúc.
Bác sĩ nói giảm nói tránh, nhưng tôi đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Lúc ký tên, tôi ngẩng đầu nhìn lên người nằm trên giường bệnh, tự hỏi liệu lúc tự sát em có từng nghĩ đến tôi dù chỉ một giây nào đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-nam-thu-nam/3539932/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.