Khi đến gặp bố mẹ của Tần Vị Ký, tôi vẫn lễ phép chuẩn bị quà, nhưng không còn cẩn thận chọn lựa như trước vì sợ không thể lấy ra được.
Tôi luôn đối với nơi này là tránh còn không kịp, nhưng vẫn bước vào.
Tâm lý của tôi đã rất khác so với vài năm trước, khi đứng ở cửa tôi đã cảm thấy mình bình tĩnh hơn...
Tôi gần như không nhớ nổi tại sao lần đầu tới đây tôi lại căng thẳng như vậy, tại sao lại nấn ná lâu đến như thế, kéo Tần Vị Ký không dám tiến vào.
Người mở cửa là mẹ của Tần Vị Ký.
Gia đình họ chưa bao giờ thuê bảo mẫu hay lao công tạm thời, người ta nói rằng mẹ của anh Tần không thích điều này và cảm thấy điều đó như đang bóc lột sức lao động vậy.
Đạo đức giả của thành phần trí thức, khá là đúng.
Bà ấy nhìn tôi, vẫn mỉm cười đàng hoàng: "Tiểu Tạ, vào đi."
Tôi gật đầu bước vào. Người bên trong nghe thấy động tĩnh liền hỏi: "Tiểu Tạ tới đấy à?"
Tôi trả lời: "Không quấy rầy bác, có phải không?"
Giáo sư Tần đang chơi hoa bên ban công và quay lại nhìn tôi.
"Không hề." Ông ấy cười: "Mấy năm không gặp, đứa nhỏ này vẫn đẹp như hoa."
"Quá khen." Tôi thực sự không muốn thể hiện kỹ năng xã giao của mình, trên mặt cũng không cười nhiều mấy.
Mẹ Tần cười nói: "Con ngồi nói chuyện đi, bác cắt chút hoa quả cho con."
Tôi ngồi đối diện với giáo sư Tần, tôi không tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-nam-thu-nam/3539915/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.