Tôi quyết định chuyển đến Tây Sơn, ban đầu cũng đã tính sau khi Giang Lăng trở lại liền chuyển đi.
Lời nói của Giang Lăng khiến tôi tỉnh táo, người duy nhất làm cho tôi triệt để hết hy vọng chính là Tần Vị Ký. Người ta nói mình thường hay lo sợ không đâu, dằn vặt đến dằn vặt đi vẫn chính là tự dằn vặt mình.
Chỉ là tôi và Tần Vị Ký đã ly hôn năm năm nên có chút xa lạ. Tôi không biết làm sao mở miệng trước để phá vỡ cục diện bế tắc này, chỉ có thể chuyển đến Tây Sơn rồi sau đó ở gần anh ắt sẽ có cơ hội.
Giang Lăng sắp vào đoàn để quay phim truyền hình, vì vậy vấn đề chuyển nhượng chỉ có thể tạm thời gác lại.
"Mày đi quay thì cháu trai của tao phải làm sao?"
Giang Lăng đã mua hai chậu xương rồng dễ chăm cho tôi và dặn khi nào chuyển nhà thì mang đi. Tôi không thể nuôi nổi bất kỳ loài thực vật nào, thậm chí xương rồng cũng không thể sao?
"Mang nó vào đoàn đi, giao nó cho người khác tao cũng không yên tâm."
Ban đầu, tôi muốn nói không được thì để tôi đem Tiểu Tặc đến Tây Sơn, nhưng sau khi nghĩ lại hợp đồng giữa đạo diễn Vương và tôi gần như đã hoàn tất, và việc vào đoàn chỉ là vấn đề thời gian, vì vậy tôi đã không đề cập tới nữa.
Điện thoại của Giang Lăng đột nhiên vang lên, cậu ấy đang thu dọn đồ đạc cho tôi, nói: "Tạ Dao Ngâm, tới đây nghe điện thoại giúp tao."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-nam-thu-nam/3539841/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.