Khi đạo diễn chương trình và nhà sản xuất thấy Tần Vị Ký đến, họ vội vàng chạy qua chào hỏi.
"Thầy Tần, sao thầy lại tới đây?"
Tôi cúi đầu đứng bên cạnh Tần Vị Ký, ngón tay nghịch nghịch sợi dây trên áo len.
"Xem nào, nội dung phỏng vấn chỉ là một số câu hỏi trong bản thảo thôi sao?"
"Cái này... " Người sản xuất ngượng ngùng cười cười: "So với bản thảo có một chút khác biệt, bất quá chênh lệch cũng không lớn, cậu cũng biết Lý tiên sinh phỏng vấn luôn luôn linh hoạt."
Tần Vị Ký gật đầu và mím môi một cách thờ ơ: "Tôi sẽ không phá vỡ quy tắc của anh. Tôi cũng sẽ không can thiệp quá nhiều vào nội dung phỏng vấn, nhưng nếu có một số vấn đề gây tranh cãi, chúng ta sẽ không giữ lại?"
"Tất nhiên, tất nhiên, việc chỉnh sửa hậu kỳ của chúng tôi sẽ cắt giảm những vấn đề này."
Tôi không nghe lọt tai những gì sau đó, chỉ đứng yên mà ngẩn người.
Trong khoảnh khắc, tôi nhớ lại giấc mơ ở trong xe.
Tôi mơ thấy mình đưa anh Tần về Tô Châu.
Tô Châu có sự lãng mạn của Tô Châu, khác với tám phố chín mạch ở Bắc Kinh, sông núi Giang Nam lúc nào cũng hiền hòa.
Người cũng hiền.
Tôi đưa Tần Vị Ký len lõi qua các hẻm nhỏ và chen lấn vào chúng, luôn cảm thấy có ai đó đang đợi chúng tôi ở phía trước.
Đúng.
Tôi còn chưa đưa anh Tần đến gặp mẹ.
Nếu anh ấy nhìn thấy mẹ, chắc chắn anh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-nam-thu-nam/3539835/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.