Đối mặt với yêu cầu bất thình lình của Khương Kham, Ngải Thải Nhi ngạc nhiên trợn tròn mắt, còn chưa kịp phản ứng anh đã nghiêng người hôn cô.
Nụ hôn của anh đầy ôn nhu và yêu thương, dụ dỗ cô đáp lại khiến cô thiếu chút nữa bị lạc trong mê tình của anh mà quên mất chuyện tuyệt đối không thể quên.
- Chờ một chút, chờ một chút.
Cô vội vàng tránh đi những nụ hôn như mưa của anh.
- Sao thế? Anh kinh ngạc ngẩng đầu lên, khó hiểu hỏi lại. Giọng nói vì dục vọng mà hơi khàn khàn.
- Lam Tư nhỡ về thì sao.
- Chúng ta về phòng ngủ. Khương Kham hơi sửng sốt một chút rồi nhanh chóng quyết định, đứng dậy muốn ôm cô lên lại bị cô lắc đầu cự tuyệt.
- Không được.
- Vì sao? Anh nhíu mày.
- Em không quen. Cô khẽ đẩy anh ra rồi ngồi dậy.
- Không quen cái gì? Anh vẫn nhíu mày.
- Lúc thân mật trong nhà có người ngoài. Cô làm mặt quỷ.
- Bây giờ làm gì có người ngoài.
- Lúc Lam Tư về là có.
- Đáng chết.
Khương Kham không nhịn được mà khẽ mắng, sau đó như nhớ ra một chuyện mà sợ hãi đến trợn tròn mắt:
- Chẳng lẽ trước khi tên kia biến đi thì anh không được yêu em sao?
- Em không nói như thế. Ngải Thải Nhi cũng nhíu mày.
- Nhưng là?
- Trước khi Lam Tư còn chưa đi, đừng ở nhà, chúng ta đến khách sạn được không? Cô ôn nhu hỏi.
- Ý em là buổi tối anh chỉ có thể ôm em “ngủ đơn thu箢 mà không thể làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-lao-ba/61347/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.