Kỳ Tiếu Ngôn dừng xe xong, bế Dương Vi từ trên xe xuống.
Dương Vi tựa vào vai Kỳ Tiếu Ngôn, mơ mơ màng màng mắng: “Kỳ Tiếu Ngôn, anh không phải là người, anh là một tên khốn kiếp….”
Kỳ Tiếu Ngôn mắt điếc tai ngơ, tiếp tục ôm cô đi về phía trước. Dương Vi xoay túi trong tay, đánh lên người anh: “Anh dựa vào cái gì mà khôngcho em uống rượu, hả? Em càng muốn uống! Đầu của bàn chải đánh răng vìsao phải đặt quay về bên trái? Mặt trời sẽ rơi xuống chắc?”
Kỳ Tiếu Ngôn nghiêng đầu, né tránh túi của cô đánh vào, Dương Vi tứcgiận kéo một nắm tóc xoăn trên đầu anh: “Lại còn chạy đến nhà Tống Cẩn,cắt anh, cắt anh!”
Kỳ Tiếu Ngôn: “......”
Anh cúi đầu nhìn Dương Vi, miệng khẽ cười: “Cắt anh thì em phải làm sao bây giờ?”
Dương Vi sửng sốt, tức giận cầm túi trên tay đánh vào anh: “Cậy mình cómấy phần nhan sắc, liền đắc ý vênh váo? Anh cũng quyến rũ Tống Cẩn nhưvậy có phải hay không?”
Cánh tay Kỳ Tiếu Ngôn bị cô đánh trúng, hơi nhíu mày: “Đừng làm rộn, cẩn thận ngã xuống.”
Dương Vi dường như không nghe thấy, tiếp tục nói giọng say mèm: “Anh cómối tình đầu thì rất giỏi sao, lại còn lên báo yêu yêu đương đương, đốthết các người, các người!”
Lồng ngực Kỳ Tiếu Ngôn thở ra một hơi, cánh tay lại ôm chặt cô hơn nữa.
Sau khi về đến nhà, anh đặt Dương Vi lên ghế sô pha, lấy hai quả camtrong giỏ, đi vào phòng bếp, pha cho Dương Vi một cốc nước cam: “Uốngcái này đi, có thể tỉnh rượu.”
Dương Vi bực mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-la-chuyen-nho/1785706/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.