Dương Vi tìm một lượt dọc theo con đường chính cạnh trường học, vẫn không tìm thấy Hà Xán. Dạo một vòng quanh công viên, cô cầm túi xách đi đến ngồixuống một cái ghế dài, đấm đấm đôi chân đau mỏi của mình.
Vào lúc này, ngay cả trong công viên cũng chỉ còn vài người, rốt cuộc không biết Hà Xán có thể ở chỗ nào?
Di động trong túi vang lên, là điện thoại của mẹ Hà Xán gọi tới. DươngVi căng thẳng trong lòng, nhanh chóng nhận điện thoại: “Có phải có tintức của Hà Xán rồi không?”
“Cô giáo Dương, Xán Xán đã trở về!” Dường như giọng nói của mẹ Hà Xán và giọng nói của Dương Vi vang lên cùng lúc.
Sau khi Hà Xán chạy ra khỏi nhà, liền bắt xe buýt số 79, đến tận támrưỡi tối, lái xe thu dọn xe mới nhìn thấy cô bé vẫn ngồi trên xe, hỏinhà cô bé ở đâu, cô bé cũng không nói, liền báo cảnh sát. Cảnh sát nhanh chóng gọi điện thoại liên hệ với mẹ Hà Xán, bảo bà đến cục cảnh sát dẫn người về.
Dương Vi nghe thấy vậy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Tìm được người là tốt rồi, có bị thương không ạ?”
“Không sao, nhưng vẫn không chịu nói chuyện.”
Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại có chút khàn khàn, Dương Vi thở ramột hơi nói: “Hôm nay mọi người đều mệt mỏi rồi, chị và Hà Xán đi ngủsớm đi, không cần kích thích cô bé, có gì ngày mai chúng ta sẽ nói sau.”
Mẹ Hà Xán trả lời rồi tắt điện thoại, Dương Vi đang chuẩn bị cất điệnthoại di động vào túi xách, phía trước có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-la-chuyen-nho/1785700/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.