Tống Hiểu Phương là tên khai sinh của Tống Cẩn, khi mới ra mắt, công tychê nghe không hay, cho nên đặt nghệ danh cho cô là Tống Cẩn. Giọng nóicủa cô nghe xúc động giống như gió thổi, nhưng Kỳ Tiếu Ngôn đứng ở trước mặt lại không có nhiều phản ứng.
Tống Cẩn nhìn anh, tươi cười trên mặt liền giảm xuống một chút: “Anh không còn nhớ em sao?”
Kỳ Tiếu Ngôn nói: “Tôi còn nhớ, nhưng có hơi bất ngờ.”
Giọng nói lạnh như băng, thuần khiết như thủy tinh, giống hệt trong trí nhớ của Tống Cẩn.
Nụ cười đã tắt một lần nữa lại được giương lên, Tống Cẩn không nhịn được từng bước từng bước tiến đến bên người anh: “Chúng ta đã bao lâu rồichưa gặp nhau nhỉ? Mười năm?” Kỳ Tiến Ngôn bây giờ so với trong ấn tượng của cô thì càng thêm thành thục, càng tỏa ra sức hấp dẫn.
Cô còn muốn nói gì đó, nhưng lại thấy mấy sinh viên đang đi về hướngnày, theo bản năng cô liền kéo Kỳ Tiếu Ngôn trốn vào giảng đường. Câycột ở tầng một che đi tầm mắt của các sinh viên, Tống Cẩn nhìn thấy bọnhọ đã đi xa, mang vẻ áy náy nói với Kỳ Tiếu Ngôn: “Ngại quá.”
“Không có gì.” Kỳ Tiếu Ngôn cũng không quá để ý.
Tống Cẩn cười cười với anh, hỏi: “Bây giờ, anh giảng dạy ở đây sao?”
“Ừm.”
“Dạy toán học?”
“Ừm.”
Tống Cẩn không tự chủ nở nụ cười: “Anh thật sự không thay đổi một chútnào, em thật vừa hâm mộ vừa đồng cảm với những sinh viên của anh.”
Kỳ Tiếu Ngôn cũng không tiếp lời, Tống Cẩn ngửa đầu lên nhìn anh, hơihơi nhếch khóe miệng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-la-chuyen-nho/157984/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.