Anh cảm thấy hình như mình vừa nhớ ra một số chuyện."
Lần này đến lượt Kim Thu hoảng sợ: "Nhớ ra chuyện gì cơ?"
Ánh mắt Bạch Tuyên đen láy, nhìn chằm chằm vào cô, dường như muốn nhìn ra thứ gì đó từ trên mặt cô, một lúc lâu sau, anh mở miệng: "Anh, anh không nói ra được, anh cảm thấy như vừa nhớ ra điều gì đó, nhưng lại không nghĩ ra nổi...."
Câu chữ anh nói rất lộn xộn, nhưng Kim Thu cũng không tức giận, cô chỉ an ủi anh: "Không nghĩ ra cũng không sao, thỉnh thoảng ai cũng sẽ có những lúc như vậy, khi nào đó anh không nghĩ đến nó, tự nhiên sẽ nhớ lại thôi."
Bạch Tuyên nghe lời cô, gật đầu một cái, lại hỏi: "Chúng ta về nhà mình trước à?"
"Ừ, về nhà cất đồ trước đã, sau đó đến tối thì sang nhà ông nội ăn cơm. Ông đã dặn trước rồi." Kim Thu đưa tay lên vẫy một chiếc taxi, cô thấy Bạch Tuyên vẫn còn đang nghĩ gì đó, lại thấy hơi lo lắng, "Anh không sao đấy chứ?"
Bạch Tuyên vội lắc đầu một cái: "Không sao."
Anh chỉ thấy cảnh vừa rồi dường như đã xảy ra ở đâu đó, rất lâu về trước, anh cũng đã từng nói như vậy, nhưng đó chỉ là cảm giác rất vi diệu, anh muốn nhớ lại tiếp, nhưng nhớ không ra.
Có lẽ cũng không phải là chuyện gì quá quan trọng, Bạch Tuyên lắc lắc đầu, đuổi hết mấy suy nghĩ ấy ra ngoài.
Buổi tối, bữa cơm ở nhà Bạch Nghị Quốc diễn ra rất bình thường, phần lớn là nhờ việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-ky/3248013/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.