Giống như cô là người phụ nữ dành riêng cho anh, cơ thể của cô, anh là người duy nhất biết mật khẩu, mặc dù thời gian thay đổi, cảm giác thân mật của hai vợ chồng vẫn sau trong đáy lòng của cô, chưa bao giờ mất đi.
Anh luôn nhớ cô thích nhất kiểu dáng gì, quần áo làm bằng chất liệu gì, đến bây giờ đều nhớ size quần áo cô mặc, ngay cả vòng eo nhỏ như vậy mà anh đều nhớ rất rõ ràng, huống chi là những bộ phận nhỏ khác nữa. . . . . .
Trời ạ, cô suy nghĩ đi nơi nào rồi?
Như đã nói qua, nếu như không phải bởi vì anh công việc quá bận rộn mà lạnh nhạt không quan tâm cô thì anh thật sự là người hiểu cô nhất.
Nghiêm túc mà suy nghĩ, cảm giác này thật vô cùng kỳ diệu, ngọt ngào rót vào tâm khảm, ngực của cô xông lên một hồi ấm áp.
"Có phải chúng ta nên đi rồi không?"
Anh hài lòng cười. "Tốt, chúng ta đi thôi."
Rất lâu không có nghe được cô nói "chúng ta" rồi.
Cô đối với anh vẫn giữ một khoảng cách, một câu "chúng ta" làm anh nhớ về thời gian vui vẻ trước đây.
Từ lúc nãy cô ẩn núp Kim Duẫn Xán, gấp gáp muốn thoát khỏi anh ta, anh tin tưởng Dĩ Du không thích Kim Duẫn Xán, cũng không có đối tượng yêu, anh mới có cơ hội có thể đến gần cô, nối lại tình yêu với cô.
Chỉ cần tình yêu của cả hai vẫn còn, mặc kệ hy vọng nhỏ bé cỡ nào, anh nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-khong-chia-tay/2256206/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.