Milan và Bắc Kinh bị chênh lệch múi giờ. Khi xe cứu thương chạy tới phim trường, ở Milan đang là ba giờ chiều. Tô Miên đang cho chim bồ câu ăn cùng với Tử Lộc ở lâu đài Sforzesco. Những tia nắng ấm tươi đẹp vẫn còn đang chiếu sáng chói lọi. Trên bãi cỏ ngoài lâu đài, những du khách đang đứng thành từng nhóm, bồ câu trắng cũng tụ lại thành đàn, khi có người cho ăn, chúng sẽ vỗ đôi cánh trắng mang theo từng tia sáng thiêng liêng chạy ào tới. Cách đó không xa, có một anh chàng người Ý trông rất điển trai, anh ta mặc quân phục, tay cầm dây cương dắt ngựa, có rất nhiều du khách đang chụp hình chung với anh ta. Một cậu bé khoảng bảy tám tuổi nắm tay mẹ mình, năn nỉ mẹ cho mình cưỡi ngựa. Nhưng mẹ của cậu bé không cho. Tô Miên nói với Tử Lộc: “Ngựa là loài sinh vật đặc biệt, nếu không có kinh nghiệm thì không nên cưỡi, một khi nó bị sợ hãi rồi phát điên thì dù có chuyên gia ở đó vẫn chưa chắc khống chế được tình hình, nếu không may bị ngã ngựa thì có khi bị liệt cả người ấy chứ.” Tử Lộc vô cùng đồng ý với cô: “Chị có một người bạn, năm nay mới 26 tuổi, do không cẩn thận nên bị ngã từ trên lưng ngựa xuống, đầu bị va chạm mạnh nên chết ngay tại chỗ.” Cặp chị em dâu này có cái nhìn giống nhau về vấn đề trên. Cũng vào lúc này, Tô Miên nhận được tin nhắn của Quý Tiểu Ngạn —— [Phu nhân, ông chủ vô tình bị ngã ngựa khi đang đóng phim, bây giờ đang được đưa tới bệnh viện lân cận rồi, khi nào tới tôi sẽ gửi định vị cho cô.] Sắc mặt Tô Miên lập tức thay đổi. Tử Lộc thấy thế, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”. Trong đầu cô bây giờ chỉ là một khoảng không trống rỗng, một lúc lâu sau, Tô Miên mới lên tiếng: “Chị dâu, Minh Viễn bị ngã ngựa khi đang đóng phim, bây giờ đang được đưa tới bệnh viện gần đó rồi.” Tử Lộc cũng ngây ngẩn cả người, nhưng cô ấy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, Tử Lộc biết Tô Miên thân là vợ, chắc chắn lúc này còn hoang mang lo sợ hơn cả cô ấy. Tử Lộc nắm lấy tay Tô Miên, nói: “Chúng ta về bây giờ, 12 tiếng sau là sẽ đến được Nội Mông Cổ ngay thôi, bị ngã ngựa có nặng có nhẹ, Minh Viễn không hẳn là trường hợp xấu nhất. Cho nên em đừng quá lo lắng, không có vấn đề gì đâu, chỉ cần còn thở thì chắc chắn sẽ có biện pháp cứu lấy.” Đến khi Tô Miên ngồi máy bay tư nhân về nước, tâm trạng vẫn lâm vào trạng thái lo lắng. Tô Miên cũng không ngờ được, cô còn chưa “ngã ngựa”, Tần Minh Viễn đã ngã ngựa trước rồi. Tuy rằng cô vẽ rất nhiều truyện tranh làm cho kẻ ung thư thần kinh giai đoạn cuối đó nhập viện, cũng đã từng nguyền rủa anh bị thương bằng nhiều cách khác nhau, nhưng khi Tần Minh Viễn sống chết không rõ như thế này, Tô Miên vẫn hy vọng rằng anh vẫn ổn. Không phải là vì cô có tình cảm gì với anh, mà chỉ đơn giản là sự tôn trọng cơ bản đối với mạng sống con người. Trên đường trở về, Tô Miên vẫn giữ liên lạc với Quý Tiểu Ngạn. Quý Tiểu Ngạn cũng livestream cho cô xem tình huống của Tần Minh Viễn. Lúc này Tô Miên mới biết do ngựa đột nhiên hoảng sợ nên đã hất Tần Minh Viễn té ngã, đến khi đưa vào bệnh viện thì anh đã hôn mê bất tỉnh. Khi nhà họ Tần hay tin Tần Minh Viễn bị thương, họ lập tức thuê một chuyến bay đưa ba bác sĩ nổi tiếng đến hội chẩn [1] với các bác sĩ ở bệnh viện Nội Mông Cổ. [1] Hội chẩn: là hình thức thảo luận giữa những người hành nghề về tình trạng bệnh của người bệnh để chẩn đoán và đưa ra phương pháp điều trị phù hợp, kịp thời. Theo chuẩn đoán ban đầu, Tần Minh Viễn bị gãy hai cái xương sườn, đùi phải cũng có hiện tượng gãy xương, nhưng những vết thương này đều xem như còn khá ổn, mà phần đầu là nơi bị thương tương đối nghiêm trọng, sau khi chụp X-quang mới phát hiện là bị chấn động nhẹ. Cụ thể như thế nào thì phải đợi Tần Minh Viễn tỉnh lại thì mới biết được. Khi Tô Miên tới Nội Mông Cổ thì đã là 10h tối theo giờ Bắc Kinh. Bên ngoài bệnh viện, phóng viên chen chúc đông nghịt. Trước khi xuống xe, Tô Miên hít một hơi thật sâu, lúc mở cửa ra, hai mắt đã đỏ hoe. Cô mím chặt môi, dưới sự trợ giúp của nhân viên an ninh và vệ sĩ, hớt hải đi vào trong bệnh viện. Quý Tiểu Ngạn đứng ở cửa đón cô. “Bà chủ, ông chủ đã vào phòng ICU [2], bác sĩ nói chỉ cần ở lại quan sát thêm một ngày là có thể chuyển đến phòng bệnh thường.” [2] Phòng ICU: phòng hồi sức tích cực hay còn gọi là đơn vị chăm sóc tích cực những bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch và cần được theo dõi, chăm sóc chuyên sâu, đặc biệt cần phải được hỗ trợ hô hấp rất phức tạp. “Không có vấn đề gì nghiêm trọng.” “Bà chủ, cô cứ yên tâm, không cần quá lo lắng đâu, ông chủ là người có phúc, ắt sẽ tai qua nạn khỏi.” Tô Miên bỏ khẩu trang ra, vừa đi vừa hỏi: “Ba mẹ chồng tôi đâu?” “Tôi đã khuyên họ về khách sạn nghỉ ngơi trước rồi, sáng mai họ sẽ qua đây.” Tô Miên “Ừ” một tiếng, lại hỏi: “Hôm nay Minh Viễn đã tỉnh lại chưa?” “Vẫn chưa, có điều bác sĩ nói trong vòng hai ngày tới chắc chắn ông chủ sẽ tỉnh.” Tô Miên đi tới trước cửa phòng ICU. Trước cửa, hộ sĩ khử trùng cho cô, sau khi mặc đồ cách ly, cô cũng theo chân vào trong với Quý Tiểu Ngạn. Đây là lần đầu tiên Tô Miên đi vào phòng ICU. Cô ung dung nhìn xung quanh. Quý Tiểu Ngạn thắc mắc: “Bà chủ, cô đang nhìn gì vậy?” Tô Miên cũng không thể nói đây là lần đầu tiên cô tới phòng ICU, cho nên mới thấy phòng bệnh này cũng đẹp, sau này có thể để cho nam chính Lục Huy của mình thường xuyên vào đây. Cô khựng lại trong chốc lát, đáp: “Không có gì, cậu chăm sóc cho anh ấy lâu như vậy rồi, vẫn chưa được nghỉ đúng không, cậu về khách sạn nghỉ ngơi đi, những việc còn lại cứ giao cho tôi.” Quý Tiểu Ngạn còn muốn nói thêm gì đó, lại bị Tô Miên dịu dàng nhưng cực kỳ kiên quyết nói tiếp: “Trở về nghỉ ngơi đi, tôi muốn ở đây với Minh Viễn một lúc.” Giao việc chăm sóc ông chủ cho vợ của ông chủ, đương nhiên Quý Tiểu Ngạn yên tâm 100%. Cậu ta gật đầu, sau đó xoay người rời đi. Trong phòng ICU còn có hộ sĩ, thấy Tô Miên đi tới, cô ấy cũng biết điều, khẽ gật đầu chào Tô Miên rồi tránh sang một bên. Lần đầu tiên Tô Miên nhìn thấy trên người Tần Minh Viễn cắm đầy những ống tiêm như thế này. Anh nằm trên giường bệnh, bên cạnh còn có đủ loại thiết bị y tế. Mặt anh trắng bệch không còn chút máu, vành mắt cũng thâm đen, gương mặt trước đây chỉ biết hung dữ với cô lúc này lại trở nên vô cùng suy yếu. Lần đầu tiên Tô Miên nhìn thấy một Tần Minh Viễn như vậy, trầm mặc, vô hại và yếu ớt, giống như cô có thể tuỳ ý mặc sức chà đạp anh vậy. Nhưng mà, Tô Miên vẫn không thể phủ nhận, tên thần kinh này vẫn nên cảm ơn ba mẹ của mình vì đã cho anh một gương mặt không chê vào đâu được. Mặc dù mặt anh bây giờ cắt không còn giọt máu, cũng có quầng thâm mờ nhạt nơi viền mắt, nhưng khi lặng lẽ nằm trên giường, trông Tần Minh Viễn như một mỹ nhân đang say giấc nồng. Cô nhìn anh chăm chú. … Cảnh tượng dưới ánh sáng này đẹp quá, lần sau phải để Lục Huy thử kiểu sáng này mới được. … Thì ra ống hút nước tiểu được cắm vào đây, để lần sau gắn cho Lục Huy thử xem sao. … Cái này là ống gì vậy? … Có lẽ khoảng tầm hai ngày nữa đồ thích bới móc mới tỉnh lại được, nhưng phải xem tình hình nữa, có lẽ phải nằm viện gần một tháng. … Kế hoạch đi nghỉ của cô còn chưa kết thúc mà. … Nhưng ít nhất cô cũng phải ở bệnh viện chăm sóc anh ta hết một tháng này mới được. Tô Miên nhịn không được, khẽ buông tiếng thở dài. … Với tính cách của Tần Minh Viễn, lúc ngã bệnh không chừng sẽ càng cáu kỉnh và thất thường hơn. … Ôi, cuộc sống đầy tăm tối ở bệnh viện sắp bắt đầu rồi đây. Tô Miên bắt đầu cảm thấy khổ sở. Hộ sĩ vẫn luôn lặng lẽ quan sát Tô Miên. Trước đây cô cũng đã từng xem show tạp kỹ Tình Cảm Vợ Chồng, nhưng luôn có cảm giác các cặp đôi trong đó đều diễn theo kịch bản sẵn có, chắc chắn Tần Minh Viễn và Tô Miên cũng diễn để lòe mắt thiên hạ thôi, cho nên mỗi ngày nhìn thấy fan CP trên mạng ồn ào nói rằng vợ chồng Miên Viễn rải đường quá ngọt, cô ấy còn không tin là thật, phải biết khi ship couple người thật, lúc mà ship sai thì thuyền vỡ lúc nào không hay ấy chứ. Không ngờ hôm nay lại gặp được người thật, cô ấy bắt đầu cảm thấy thuyền này ngon. Nhìn ánh mắt Tần phu nhân đi kìa, buồn man mác buồn não nề, còn ánh nhìn chăm chú Tần Minh Viễn lúc nãy nữa, đau lòng sắp tràn ra ngoài rồi ấy chứ. Hộ sĩ nhìn đồng hồ. … Đã nửa tiếng trôi qua. Hộ sĩ không kiềm lòng được, đi đến an ủi Tô Miên đôi câu. “Tần phu nhân, cô cũng đừng quá lo lắng, anh Tần chỉ bị chấn thương nhẹ thôi, sau khi tỉnh dậy, dưỡng thương một thời gian là có thể xuất viện rồi.” “Ừm.” Tô Miên nhẹ nhàng hít mũi. Hộ sĩ nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, lại nhịn không được an ủi thêm vài câu. Tần Minh Viễn mơ thấy một giấc mơ dài đằng đẵng. Anh mơ thấy mình ngã từ lưng ngựa xuống, sau đó được đưa vào bệnh viện, đẩy vào phòng phẫu thuật. Ánh đèn pha cực kỳ chói mắt. Các bác sĩ cũng cực kỳ tiếc nuối. “Tuổi còn trẻ thế này cơ mà, tiếc quá.” “Còn chưa có con nữa.” “Đây là người thứ năm cưỡi ngựa bỏ mạng của tháng này rồi…” “Con gái của tôi là fan của cậu ấy, nếu biết cậu ấy mất chắc sẽ khóc nhiều lắm đây…” “Vợ của cậu ấy còn ở bên ngoài kìa, khóc như mưa, khóc nghẹn muốn tắt thở…” “Nói không chừng lát nữa chúng ta lại phải cấp cứu cho Tần phu nhân đấy.” Tần Minh Viễn lại nhớ đến Tô Miên vào cái ngày trước khi anh xuất phát đi Nội Mông Cổ. Anh đã đấu tranh với chính bản thân mình, sau đó vì giữ thể diện, mà đã nói những lời khó nghe. Lúc đó, cô chỉ mím môi, trông cực kỳ tủi thân. Nếu thời gian có thể quay ngược lại, anh nhất định sẽ không nhỏ mọn, sẽ không nói những lời khó nghe như thế nữa, cũng không để Tô Miên thấy buồn, thấy tủi thân thêm lần nào nữa. Đèn pha đã tắt. Cơ thể anh bị phủ một tấm vải trắng, được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Các bác sĩ liên tục thở dài. Anh không thể nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được Tô Miên nhào lên người anh, cố gắng hết sức kìm nén tiếng khóc của mình lại. Cô luôn miệng gọi anh là “Chồng”, cô cầu xin bác sĩ, cô nói anh vẫn còn sống, xin hãy cứu lấy anh. Ba mẹ kéo cô ra khỏi người anh. Cô lại nhào tới. Ngay lúc đó, trong lòng Tần Minh Viễn lại bùng lên khát khao muốn chiến thắng. Anh không muốn chết. Anh còn có vợ, anh không thể để Tô Miên lại một mình. Tần Minh Viễn choàng tỉnh. Đập vào mắt anh là trần nhà màu trắng, hương thuốc sát trùng quanh quẩn bên chóp mũi. Bụng và chân rất đau, đồng thời cũng làm cho ý thức mơ hồ của anh dần trở nên thanh tỉnh. Sau đó là tiếng bước chân vội vã chạy đến. Bác sĩ vạch mí mắt Tần Minh Viễn ra, dùng đèn soi vào. Anh nghe thấy tiếng nói chuyện của Tô Miên và ba mẹ, nhưng cũng không biết họ đang nói gì, giống như tiếng vọng xa xôi từ vách núi, duy chỉ có giọng nói của Tô Miên, dịu dàng và mềm mại —— Cô gọi anh là: “Chồng?”. Tần Minh Viễn khẽ mở miệng, muốn nói chuyện với cô, đáng tiếc cả cơ thể đều không còn sức lực. Anh giật giật ngón tay. Tô Miên nắm lấy tay Tần Minh Viễn. Anh lập tức thấy yên lòng, chậm rãi nhắm mắt lại. Đến khi Tần Minh Viễn tỉnh dậy lần nữa, đã là vài tiếng đồng hồ sau. So với tình trạng ban đầu, bây giờ anh đã có chuyển biến tốt hơn, tuy rằng phần bụng và chân vẫn cảm thấy đau đớn, nhưng ý thức đã hoàn toàn tỉnh táo. Hộ sĩ đi tới, nói: “Anh đừng quá lo lắng, thương thế cũng không nặng, với lại…” Hộ sĩ còn chưa có nói xong, Tần Minh Viễn đã khàn giọng hỏi: “Cô có nhìn thấy vợ của tôi đâu không?” Nội tâm cô hộ sĩ bị đường tát thẳng vào mặt, rát muốn phát khóc. Đáng lẽ cô phải đu couple này sớm hơn một chút mới phải, ngọt quá trời! Tần phu nhân ngồi im bất động nhìn chồng nửa tiếng đồng hồ, còn Tần Minh Viễn vừa tỉnh lại thì câu đầu tiên đã hỏi vợ mình đâu. Ngọt muốn khóc! Hộ sĩ vội vàng bảo: “Tần phu nhân vừa mới ra ngoài ăn cơm trưa với ba mẹ anh rồi, một lát nữa sẽ về ngay. Anh tỉnh lại được là tốt, nếu anh còn không tỉnh lại,Tần phu nhân sẽ khóc hết nước mắt mất. Lúc anh nằm trong phòng ICU, Tần phu nhân lặng lẽ trông anh không rời không bỏ, cô ấy rất đau lòng khi thấy trên người anh cắm đầy ống tiêm, Tần phu nhân còn nhìn anh rất lâu nữa, ngồi im không nhúc nhích luôn đó.” Tần Minh Viễn nghe vậy, bỗng nhớ lại hình bóng của Tô Miên trong giấc mơ. Ánh mắt anh trở nên dịu dàng, tự hào nói: “Vợ của tôi vẫn luôn quan tâm tôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]