Sau khi Tần Minh Viễn đi Nội Mông Cổ, Tô Miên ở trong nhà cả một tuần, chạy thêm được bốn bản thảo, cộng với hai bản đã lưu trước đó nữa, vậy là hiện tại Tô Miên đã để tồn thêm được chap mới cho một tháng rưỡi nữa. Cô gửi tất cả cho Vịt Koduck. Vịt Koduck kích động đến mức suýt nữa quỳ xuống gọi Tô Miên là ba. Tô Miên chuẩn bị đi nước ngoài nghỉ dưỡng mấy ngày, đáng lẽ cô định tìm một hòn đảo để du lịch, nhưng sau khi chạy bản thảo xong lại không muốn đi đảo chơi nữa. Từ Từ lại bận việc ở phim trường, một mình cô đi cũng chán. Tô Miên nghĩ mãi, cuối cùng dứt khoát ngừng nghĩ đến việc đi ra ngoài. Vừa hay đầu năm nay nhà D sẽ tổ chức một buổi trình diễn ở Milan, thư mời đã được gửi đến cho cô từ lâu, Tô Miên suy nghĩ một lúc, sau đó liếc nhìn bộ váy cao cấp chị dâu gửi đến cho mình, cô bèn lễ phép gửi tin nhắn WeChat hỏi Tử Lộc: [Chị dâu, đi xem biểu diễn thời trang ở Milan với em không?] Tử Lộc đồng ý ngay tắp lự. Thế là, hai chị em dâu vui vẻ ngồi máy bay tư nhân đặt chân đến Milan. Trên sân khấu, từng người mẫu chân dài eo thon, dáng người cân đối lần lượt bước ra. Họ mặc trên người những bộ lễ phục cao cấp được cắt may tỉ mỉ vô cùng trang nhã và lộng lẫy, và đương nhiên đây cũng là một loại hưởng thụ. Tô Miên khen: “Lễ phục nhà D đẹp mắt mà không kém phần khí thế, chiếc váy sao trời kia lộng lẫy quý phái nhưng lại không quá phô trương, làn váy mềm mại tinh tế, uốn lượn như bầu trời đầy sao.” Tử Lộc: “Em thích không?” Tô Miên cười nói: “Chị dâu, chị mà mặc chiếc váy nhung này vào chắc chắn sẽ đẹp điên đảo lấn át toàn trường luôn, em còn tưởng nó được làm ra cho riêng chị không đấy.” Đuôi mắt Tử Lộc cong lên cười tỏa nắng. “Chẳng có bao người biết nói chuyện được như em đâu, chắc kiếp trước Minh Viễn phải cúng thầy lạy Phật nhiều lắm mới có thể cưới được cô vợ như em đấy, thế hôm nay chị dâu mua cho em bộ lễ phục sao trời kia nhé. Em cũng đừng khách sáo với chị, dù sao người trả tiền cũng là Lễ Sơ.” Tô Miên không hề khách sáo với Tử Lộc, xem xong buổi trình diễn, cô và Tử Lộc đến một nhà hàng Michelin nổi tiếng lâu đời ở Milan dùng bữa, sau đó càn quét thêm một đống đồ hiệu xa xỉ, cô cũng sẵn tiện tặng lại quà đáp lễ cho chị dâu nhà mình. Tô Miên còn đi dạo một vòng ở cửa hàng đồ cổ ít người qua lại, cô mua được rất nhiều đồ mỹ nghệ vừa rẻ lại vừa đẹp, đúng lúc lại thấy một con thỏ Punk màu trắng được khảm hai viên ngọc đỏ ở mắt. Tô Miên chụp ảnh lại rồi gửi tin nhắn Wechat cho Lâm Linh Nhi. Lâm Linh Nhi suýt chút nữa đã thét ra tiếng, run rẩy click mở ảnh chụp. Bức ảnh đẹp rực rỡ như ánh mặt trời, hai viên hồng ngọc trên mắt con thỏ như đang tỏa sáng. Bức ảnh còn đi kèm với một tin nhắn. [Thần tiên tỷ tỷ: Đẹp không?] Lâm Linh Nhi hít sâu một hơi, lấy khăn ướt dùng sức lau tay, vội vàng trả lời. [Lâm Linh Nhi: Đẹp!] [Lâm Linh Nhi: Cực kỳ đẹp!] [Thần tiên tỷ tỷ: Tôi đang đi Milan chơi, khi nào về sẽ tặng cho cô làm quà lưu niệm nhé.] Tay Lâm Linh Nhi lại run lên, suýt chút nữa đã làm rơi di động xuống đống lửa trại. Ở Milan lúc này đang là hai giờ chiều, nhưng Nội Mông Cổ đã hơn 9 giờ tối. Mùa đông ở đây còn lạnh hơn nhiều so với Bắc Kinh, điều kiện đương nhiên cũng không sánh được với Đế Đô. Hôm nay đóng phim xảy ra chút vấn đề, mãi cho đến 9 giờ tối đạo diễn Trương mới cho tạm dừng nghỉ ngơi, ông bảo mọi người ngồi trước lửa trại ăn cơm tối. Nữ phụ hôm nay trạng thái không tốt, vẫn luôn NG. Mà người xui xẻo phải diễn chung với cô nữ phụ kia lại là cô ta. Lâm Linh Nhi khó lắm mới thoát khỏi lời nguyền khi phải diễn chung với ảnh đế Tần, vậy mà không ngờ đến Nội Mông Cổ nữ phụ diễn chung với mình lại có vấn đề. Ngay cả người kiên nhẫn như đạo diễn Trương cũng bắt đầu bực bội, lúc nghỉ ngơi ăn cơm tối, ông còn gọi nữ phụ vào lều mắng cho một trận. Tâm trạng của Lâm Linh Nhi cũng coi như được an ủi phần nào. Chờ đến lúc cô ta ra ngoài ngồi bên lửa trại ăn cơm, chỗ ngồi chỉ còn lại mỗi vị trí bên cạnh Tần Minh Viễn. Lâm Linh Nhi thầm than mình quả thật là đen đủi, cô ta chịu đựng ánh mắt chòng chọc như đang nói ‘cưng đừng hòng giở trò, chụy đang nhìn cưng đấy’ của Quý Tiểu Ngạn, Lâm Linh Nhi căng da đầu ngồi xuống bên cạnh Tần Minh Viễn, lễ phép chào hỏi anh rồi lập tức vùi đầu vào ăn cơm. May mà ông trời vẫn còn thương xót Lâm Linh Nhi. Thần tiên tỷ tỷ mua quà lưu niệm về cho cô ta! Lâm Linh Nhi cảm thấy cả ngày hôm nay chịu gió chịu lạnh chịu khổ cực như thế đều vô cùng đáng giá! Cô ta siết chặt lấy điện thoại, nhắn tin trả lời —— [Lâm Linh Nhi: Đẹp lắm luôn á! Cảm ơn cô! Tôi thích lắm! Moah!] [Lâm Linh Nhi: Tôi đến Milan vài lần rồi nhưng chưa có thời gian đi chơi, ở Milan có chỗ nào để chơi không?] Tần Minh Viễn đã nhận ra động tĩnh của Lâm Linh Nhi. Anh cũng không thèm quan tâm cô ta, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm cho. Toàn bộ đoàn làm phim đều biết tâm trạng ảnh đế Tần đang không được tốt, trước đây khi Tần Minh Viễn được nhờ chỉ điểm một hai về các vấn đề trong diễn xuất, anh luôn kiên nhẫn giải đáp cho mọi người. Nhưng lần đến sa mạc Tengger ở Nội Mông Cổ này, sau khi đóng xong cảnh diễn của mình, ảnh đế Tần thường không muốn nói chuyện với người khác cho lắm, người nào đến xin anh chỉ điểm một hai, anh cũng chỉ nói vài câu cho có lệ rồi đuổi đi. Những người khác thấy thế mới lén đi hỏi Quý Tiểu Ngạn, Quý Tiểu Ngạn cũng chỉ nói ông chủ cậu ta chỉ là chưa quen với thời tiết ở đây thôi. Nhưng mọi người đều rất tinh mắt, họ nhìn là biết tâm trạng ảnh đế Tần đang không vui ngay. Trên thực tế, Tần Minh Viễn đúng là không vui thật. Anh đến Nội Mông Cổ cũng đã được bảy tám ngày rồi, nhưng Tô Miên không hề gửi tin nhắn nào cho anh cả. Tần Minh Viễn không muốn thừa nhận tâm trạng mình không tốt có liên quan đến Tô Miên. Mấy ngày đầu mới đến Nội Mông Cổ, anh tập trung tinh thần, chỉ chuyên tâm vào đóng phim, sau khi kết thúc thì mệt mỏi bám thân, vừa nằm vào giường là mắt đã mở không lên, ngủ ngay tắp lự rồi. Lại sau đó, Tần Minh Viễn vẫn không thấy Tô Miên gửi tin nhắn cho mình, anh thấy hơi buồn bực. Tần Minh Viễn cũng không biết mình không nhận được tin nhắn nên bực bội, hay là vì mình quá để ý đến Tô Miên nên thấy bực nữa. Trước đây khi thấy bực bội không có nguyên nhân, anh cũng không suy nghĩ nhiều, rồi lại trầm mê đóng phim quên ăn quên ngủ, một thời gian sau lại quên mất. Thuở đầu, từ tận sâu đáy lòng, anh không hề chấp nhận và ủng hộ cuộc hôn nhân này của mình và Tô Miên. Nhưng thời gian cứ dần trôi, Tô Miên vẫn mãi dịu dàng, vẫn mãi quan tâm và săn sóc, một Tô Miên hiền lành và tốt bụng đã dần dần xâm nhập vào cuộc sống của anh. Anh cũng bắt đầu cảm thấy, có thêm một người cùng bầu bạn với mình cũng không phải không tốt. Nhưng mỗi khi nghĩ đến việc Tô Miên chỉ là một trò hề mà nhà họ Tô dùng để lấy lòng ông nội, trong lòng anh lại bắt đầu phản kháng kịch liệt. Có đôi khi, Tần Minh Viễn thậm chí còn không biết bản thân anh nên đối xử như thế nào với vợ của mình nữa. Ban đầu, anh định chờ đến khi ông nội qua đời thì sẽ ly hôn với Tô Miên, nhưng sự việc lại càng ngày phát triển vượt ngoài dự tính của anh. Những ngày đầu khi mới kết hôn, số lần hai người gặp nhau trong vòng nửa năm ít đến nỗi có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhà họ Tô và ông nội nói Tô Miên là fan của anh, cô yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng mỗi lần Tần Minh Viễn gặp cô, anh luôn có cảm giác cô rất thích giả vờ. Tần Minh Viễn muốn vạch trần vẻ mặt dối trá đó của cô, nhưng mãi vẫn không thành công. Sau này, ông nội bảo anh và Tô Miên cùng nhau tham gia gameshow Vợ Chồng Yêu Đương. Kịch bản của chương trình rất đơn giản, phần lớn là để khách mời tự phát huy. Biểu hiện của Tô Miên phải nói là rất xuất sắc. Đó là khoảng thời gian Tần Minh Viễn ở chung với người vợ này lâu nhất kể từ lúc kết hôn tới nay. Không thể phủ nhận rằng, Tô Miên là một người phụ nữ xinh đẹp độ lượng, cô dịu dàng và săn sóc, ưu điểm khác nữa đó là có kỹ năng sống và biết cách ứng xử. Một người phụ nữ xinh đẹp điềm đạm luôn nhìn mình với ánh mắt ngưỡng mộ như thế, rất ít ai có thể cưỡng lại nổi. Tần Minh Viễn cũng không cưỡng lại được. Vào một đêm say rượu, anh và Tô Miên đã xảy ra quan hệ với nhau. Ngày hôm sau tỉnh lại, đầu anh đau nhức không thôi, cũng thật sự không biết nên làm thế nào với Tô Miên. Trước đây Tần Minh Viễn cũng chưa từng có bạn gái. Mà từ biểu hiện trên giường của Tô Miên, hiển nhiên cô cũng giống như anh. Từ nhỏ ông nội và cha mẹ đều nói Tần Minh Viễn anh rất cố chấp, anh vốn không cho là vậy, nhưng sau chuyện đó, anh phải đồng ý thừa nhận. Anh trốn tránh hết lần này tới lần khác. Mới đầu còn có thể mượn thời gian để giải quyết, nhưng sau này lại không có hiệu quả nữa rồi. Giống như lúc này đây —— Đã bảy tám ngày Tô Miên vẫn chưa gửi tin nhắn nào cho anh, điều này làm cho Tần Minh Viễn rất khó chịu, thậm chí nó còn ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc của anh. Lúc đóng phim thì còn đỡ, nhưng khi ở một mình rồi, ánh mắt ấm ức và lời nói của Tô Miên ngày hôm đó cứ ùa vào tâm trí anh. “Chẳng lẽ tối hôm qua không phải?” “Em biết mà, em không xem là thật đâu, em cũng biết anh không thích em, chắc chắn cũng sẽ không sinh con với em, nói thế để ông vui thôi, em hiểu mà.” Tần Minh Viễn hơi hối hận vì hôm đó đã không nói ra câu xin lỗi kia. Anh mở khung thoại Wechat của mình và Tô Miên, nhìn chằm chằm vào tin nhắn cuối cùng của hai người vào bảy tám ngày trước. Hôm đó anh nghe Quý Tiểu Ngạn nói, người ở nhà một mình sẽ rất dễ thấy cô đơn, nhưng nếu có thêm một con vật nhỏ sống cùng thì sẽ khác, thú cưng lông xù còn có công dụng chữa lành tâm lý. Tô Miên liên tục mơ thấy ác mộng, anh đi hỏi ý kiến của bác sĩ Devon, bác sĩ nói nuôi thú cưng cũng sẽ rất có ích. Tần Minh Viễn suy nghĩ một hồi, sau đó quyết định mua cho Tô Miên một con thỏ. Mà tin nhắn cuối cùng của hai người là Tô Miên hỏi anh hôm nay có về nhà không. Hôm đó Tần Minh Viễn định nói cho Tô Miên biết anh có mua thỏ cho cô, nhưng lúc đó cũng sắp về đến nhà nên mới từ bỏ ý định, anh muốn cho cô một bất ngờ. Bầu không khí buổi tối hôm đó rất tốt, nhưng cuộc điện thoại của mẹ lại bắt đầu làm cho Tần Minh Viễn cảm thấy khó chịu. Mỗi lần Tô Miên nhắc đến hai chữ “Ông nội”, anh sẽ trở nên vô cùng gắt gỏng, trong phút chốc, Tần Minh Viễn bỗng có cảm giác người trước mặt mình đây đang cười nhạo chế giễu anh, cũng chỉ vì mình không có cách nào chống lại sự sắp đặt của nhà họ Tần, cũng như không thể cưỡng lại được tình yêu và sự dịu dàng mà cô dành cho anh. Tần Minh Viễn di chuyển ngón tay trên màn hình điện thoại, nhưng cuối cùng lại không gõ được chữ nào. Anh cũng không biết bây giờ Tô Miên đang làm gì nữa. Lâm Linh Nhi ngồi bên cạnh càng lúc càng hớ hênh. Tần Minh Viễn dần dần mất hết kiên nhẫn, anh khẽ liếc mắt sang nhìn, không ngờ cuộc hội thoại Wechat trong di động của Lâm Linh Nhi, ảnh đại diện của người đang chat với cô ta lại giống y đúc ảnh đại diện trong khung thoại của mình. [Thần tiên tỷ tỷ: Vui lắm luôn đó, nếu cô đến đây chơi thì tôi nhiệt liệt đề cử cô đến nhà hàng này ăn thử. Đây là một nhà hàng Michelin có từ rất lâu đời, món tráng miệng bằng chanh vô cùng xuất sắc, vừa tươi vừa ngon mà lại không quá ngấy. Nếu lần sau cô đến, cô có thể sử dụng thẻ VIP đen của tôi. Không cần phải đặt bàn trước.] [Thần tiên tỷ tỷ: Ảnh chụp.jpg] [Thần tiên tỷ tỷ: Ảnh chụp.jpg] Lâm Linh Nhi click mở ảnh. Đó là bức ảnh Tô Miên cầm ly rượu ngồi trước bàn ăn bày đầy những món ăn được chế biến tinh xảo và khéo léo. [Lâm Linh Nhi: Wow! Đẹp thật!] [Lâm Linh Nhi: Lần sau tôi chắc chắn sẽ đến nhà hàng này ăn thử.] Đúng lúc này, newsfeed của Tần Minh Viễn cập nhật tin mới. Chị dâu cả của anh đăng ảnh. Tổng cộng có chín bức ảnh. Caption kèm theo là: Chất lượng buổi trình diễn thời trang lần này của nhà D rất tốt, cảm ơn em dâu đã tặng túi cho chị, yêu em. Trong chín bức ảnh có một bức ảnh chụp riêng của Tô Miên. Cô đang mặc thử bộ lễ phục sao trời, Tô Miên đứng ở trước gương, rủ mi cười mỉm. Giữa lông mày và đôi mắt là sự dịu dàng rất đỗi quen thuộc. Tần Minh Viễn nhấn like theo phản xạ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]