nhìn theo bóng lưng của Thẩm Sơ, Bạc Mộ Thanh tức giận đến mức muốn đuổi theo nhưng lại bị Bạc Mộ Niên bắt được.
Cô quay lại nhìn Bạc Mộ Niên: “Anh?”
Bạc Mộ Niên lạnh lùng nhìn cô: “Đừng có gây chuyện với cô ấy.”
Bạc Mộ Thanh muốn phản bác lại, nhưng khi cô ngước lên nhìn thấy ánh mắt của Bạc Mộ Niên, cô liền sững người. nhất thời có chút ủy khuất : "Rõ ràng là cô ta đánh em ..."
Bạc Mộ Niên buông tay, ngẩng đầu nhìn Thẩm Sơ đã ra tới cửa, khẽ cau mày.
Mới có ba tháng mà thôi, cô như thay da đổi thịt vậy.
Thẩm Sơ đi về phía trước, cho đến khi lên xe, cô cũng không thèm quay đầu nhìn lại người ở phía sau.
Như Trần Tiêu đã nói, không đáng.
Phó Văn Bội liếc nhìn Thẩm Sơ bên cạnh, sau khi lên xe, Thẩm Sơ không nói lời nào, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt thản nhiên, hiển nhiên tâm tình không tốt.
" Thẩm tiểu thư."
Cỗ xe yên lặng, Phó Văn Bội không nhịn được gọi Thẩm Sơ một tiếng.
Thẩm Sơ nghiêng đầu liếc Phó Văn Bội, thấy cô đang chần chừ không nói, cô không nhịn được cười: “Vừa rồi em làm chị sợ rồi phải không không?”
Phó Văn Bội lắc đầu: “ ngài thực sự quyết định sáu tháng này đều ở Lâm Thành? "
Thẩm Sơ nhướng mày:" như thế nào? Chị sợ em quay đầu hay sao? "
Cô không phải ngựa cũng không có thói quen quay đầu ăn cỏ.
Thái độ trong lời nói của Thẩm Sơ đã đủ rõ ràng.
Phó Văn Bội nói: “ cũng không phải hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-di-toi-muon-ve-nha-thua-ke-gia-san-hang-ty/228167/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.