Chu Tử Nhạc cất điện thoại, nhấc chân đi tới, nhìn Thẩm Sơ đang bị chặn lại, anh nhướng mày: “Cầu tôi đi, tôi sẽ đuổi những người này đi cho.”
Trần Tiêu nghe vậy, thì cười thành tiếng.
Thẩm Sơ cũng mím môi cười nhẹ, nghiêng đầu liếc nhìn Chu Tử Nhạc, cảm thấy người bên cạnh Bạc Mộ Niên, đầu óc đều có vấn đề mà.
nhiều năm rồi cô không bị người ta ngăn lại, bị ngăn lại cũng là mười năm trước khi còn học trung học, không nghĩ tới mười năm rồi còn đụng phải chuyện này.
Bạc Mộ Thanh đã bị Bạc Mộ Niên sớm đem đi rồi, tâm tình của cô đêm nay đặc biệt khó chịu.
Thẩm Sơ nhìn những người chặn cô lại này, bật cười thành tiếng" tôi không cho anh mặt mũi đấy, anh còn có thể làm được cái gì "
Chu Tử Nhạc ở một bên nghe thấy, cảm thấy Thẩm Sơ thật không biết trời cao đất rộng.
mấy tên này vừa nhìn cũng biết là côn đồ lâu năm, cô còn dám mở miệng khiêu khích.
Nhưng ánh mắt vừa rồi của Thẩm Sơ nhìn anh ta rõ ràng là đang trào phúng, Chu Tử Nhạc không khỏi tức giận, định cho hai người phụ nữ ngu dốt này, một bài học, sau đó anh ta sẽ làm anh hùng cứu mỹ nhân!
Hừ, hắn thật sự là người rộng lượng mà, Thẩm Sơ đối xử với hắn như vậy, hắn còn không đi, lúc nguy cấp vẫn muốn ở lại giúp đỡ!
" không cho mặt mũi?, vậy thì đừng trách bọn này không nể mặt mỹ nhân đấy nhé!"
Thẩm Sơ mỉm cười, khi người đàn ông đưa tay ra, cô trực tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-di-toi-muon-ve-nha-thua-ke-gia-san-hang-ty/1043013/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.