Hồng Mai lại lộ vẻ xúc động, không kìm được cảm xúc gọi xưng hô nhiều năm qua chưa từng gọi: 'Cô chủ, tôi vốn coi cái chết như không, không ngờ rằng cuối cùng Sở Vũ Hiên lại mềm lòng thả tôi đi... Nói ra cũng trùng hợp, thật ra cậu ta đã nổ súng bắn tôi nhưng viên đạn lại bị mắc kẹt, tôi lại thử cầu xin cậu ta tha cho tôi, nói trong nhà còn có người già cần phụng dưỡng, cậu ta do dự một lát, nói rằng đây là “ý trời”, rồi thả tôi ra...”
Liễu Tư Tư thở phào, nhìn Hồng Mai với ánh mắt vừa ân cần vừa đau lòng: “Đúng là ý trời. Tiểu Mai, là cha và anh trai của tôi ở trên trời có linh thiêng bảo vệ côi”
Hồng Mai khẽ gật đầu, nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt không khỏi lộ vẻ oán hận: “Chỉ hời cho Sở Vũ Hiên và cả Triệu Nhã Nam! Với tội ác mà hai tên khốn kiếp Sở Trì Khanh và Triệu Vân Bác đã làm năm đó, con cái của họ cũng không xứng sống!”
Liễu Tư Tư khẽ nói: “Triệu Nhã Nam chỉ là một cái bình hoa, muốn khiến cô ta biến mất là chuyện dễ như trở bàn tay. Còn Sở Vũ Hiên, cũng có chút bản lĩnh. Có điều anh ta đã đánh Diệp Thiên Nhất, sao Diệp Vĩnh Thắng có thể buông tha cho anh ta chứ?
Ha ha ha... Đấu đi, đấu đá càng dữ dội càng tốt! Thật ra tôi mong rằng Sở Vũ Hiên có thể giết chết tên chó Diệp Vĩnh Thắng!”
Cô ta vừa dứt lời, toàn bộ rèm cửa thông minh trong phòng đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-di-that-su-tuong-toi-la-con-coc-ghe-a-/3416344/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.