Cô muốn hỏi rằng sau đó thì sao?
Có điều cô lại nhớ đến buổi tối hôm đó Sở Vũ Hiên đã nói với cô rằng: “Đừng hỏi về anh của trước kia.”
Vì vậy cô bèn không nói gì nữa.
“Nói những điều này, có phải cảm thấy hơi mất hứng không?” Sở Vũ Hiên tặc lưỡi nói: “Ăn nhanh lên, khó khăn lắm mới được ăn với em một bữa, anh không muốn em không vui.”
Trên thực tế, tối nay anh thật sự chỉ muốn ăn với Triệu Nhã Nam một bữa cơm, không mang theo bất cứ mục đích gì, không có bất cứ ý đồ gì, không muốn
khiến Triệu Nhã Nam thương xót anh.
Anh nói về những chuyện trước đây chẳng qua là vì tức cảnh sinh tình, cảm xúc trào dâng.
Triệu Nhã Nam không lạnh lùng như ngày thường, cô ngập ngừng một lúc rồi đột nhiên nói: “Trước đây tôi đã trách lầm anh, xin lỗi.”
Sở Vũ Hiên không hiểu ra sao: “Cái gì?”
Triệu Nhã Nam nghiêm túc nói: “Ý tôi là thái độ trước đây của tôi với anh, tôi vẫn luôn tưởng rằng anh là một tên khốn nạn vô liêm sỉ đại nghịch bất đạo.”
Sở Vũ Hiên không khỏi bật cười: “Vậy bây giờ anh không khốn nạn nữa à?”
Triệu Nhã Nam gật đầu nói: “Cùng lắm là hơi vô liêm sỉ một chút.” Cô ấy khựng lại, rồi nói tiếp: “Không cần cảm ơn.”
Sở Vũ Hiên nuốt bốn chữ “Cảm ơn đã khen” xuống bụng, chợt nở nụ cười rạng rỡ.
Đúng lúc này, bốn người đàn ông mặc quần áo đắt tiền đi vào quán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-di-that-su-tuong-toi-la-con-coc-ghe-a-/3394923/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.