Lão Tứ nhìn họ, anh ta giơ tay lên và làm ra động tác "Suyt", ném búa tạ và đi về phía người đại diện: "Bắt đầu đi."
Năm phút sau, đội cảnh sát hình sự. Sở Mộc Hàm lại xông vào phòng thẩm vấn, sau khi đuổi những viên cảnh sát ở phía sau mình, cô ta chất vấn Sở Vũ
Hiên: "Cao Ninh đâu!"
Sở Vũ Hiên cười nhẹ, sau đó đứng lên, vừa nói vừa cử động cơ thể: "Xem ra, tôi có thể rời đi rồi?"
"Sở Vũ Hiên! Có phải là Cao Ninh đang ở trong tay cậu không?!"
"Anh ta không phải con trai tôi, tại sao chị lại hỏi tôi?" Sở Vũ Hiên bình tĩnh nói: "Phó đội trưởng Sở, bây giờ tôi có thể rời đi không? Hửm?"
Sở Mộc Hàm siết chặt nắm đấm, nói với giọng điệu lạnh lùng: "Cậu cứ nhất định phải như vậy sao?!"
Sở Vũ Hiên xòe tay: "Tôi bị oan, chị còn không đi bắt hung thủ thật sự đi mà còn ở đây nói chuyện với tôi làm gì?"
Anh vừa dứt lời, nhân viên pháp lý đã gõ cửa: "Xin chào, cảnh sát Sở, bây giờ, sếp Sở của chúng tôi có thể rời đi chưa? Chúng tôi đã phối hợp để các cô điều tra lúc năm giờ sáng đến giờ rồi, bây giờ sự thật đã được phơi bày, trên mạng đã có chứng cứ, cảnh sát các cô tự mình đi kiểm tra đi, sếp Sở của chúng tôi không còn liên quan gì đến chuyện này nữa!"
Sở Mộc Hàm nhìn chằm chằm Sở Vũ Hiên, một lúc lâu sau đó cô ta mới xoay người rời khỏi phòng thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-di-that-su-tuong-toi-la-con-coc-ghe-a-/3394879/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.