“Nhìn chuyện ngu xuẩn mà anh làm đi!” Sở Vũ Hiên vô cùng đau đớn nói: “Nếu buổi tối hôm đó anh báo cảnh sát hoặc là đi tìm người của nhà họ Sở thì nhiều chuyện như vậy sẽ xảy ra sao?”
“Tôi cũng rất hối hận!” Mắt Trần Hồng đỏ hoe: “Nhưng... Hối hận cũng không có tác dụng gì!”
“Sau khi được cảnh sát cứu, tôi sống như một cô hồn dã quỷ, ngây ngô dại dột sống ở Thái Lan một khoảng thời gian. Sau đó tôi lại nghĩ, dù sao thì bản thân cũng ra nông nỗi như vậy, còn ai nhận ra nữa chứ? Huống hồ chuyện đó cũng đã trôi qua lâu như thế, có lẽ không còn người nào quan tâm nữa, nên dứt khoát trở về nước.”
“Có điều sau đó tôi đã gặp Cường Tử nhưng nó lại nói với tôi rằng cậu vẫn luôn nghe ngóng tung tích của tôi. Tôi biết thủ đoạn của nhà họ Sở, một khi tìm thấy tôi, Cường Tử và Đình Đình cũng sẽ bị liên lụy. Để an toàn, tôi định tiếp tục trốn ra nước ngoài... Có điều Cường Tử lại nói với tôi rằng ông nội bị ung thư, không sống được mấy năm nữa, ông cụ dựa vào việc nhặt rác ngậm đắng nuốt cay nuôi ba anh em chúng tôi khôn lớn, dù thế nào đi chăng nữa tôi cũng phải chăm sóc cho ông nội trước lúc lâm chung! Sau khi ông nội mất, tôi sẽ chạy trốn ra nước ngoài.”
“Vậy nên cậu đã thỏa thuận giả vờ làm vợ chồng với Trần Cường à?” Sở Vũ Hiên hít sâu một hơi: “Đáng lẽ tôi phải nghĩ đến chuyện này từ lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-di-that-su-tuong-toi-la-con-coc-ghe-a-/3394843/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.