Người giúp việc nghĩ như thế, đi ngang qua, thầm cảm thán một câu “xứng đôi".
Vừa vào cửa, Sở Trì Khanh liền cúi đầu: "Cha... anh, chị, mọi người đều ở đây à."
Hai anh em kia làm ra vẻ mặt thân thiện hoà thuận, mỉm cười gật đầu.
Sở Hạo Nhiên cười rất tự nhiên, gật đầu chào: "Chú út."
Ông cụ vừa mới khen ngợi cháu lớn của mình, nụ cười chưa kịp tắt, chậm rãi nói: “Tới rồi à.”
Sở Trì Khanh đáp lại, quay đầu liếc nhìn Sở Vũ Hiên ở phía. sau bên phải mình, tức giận nói: "Còn không mau xin lỗi ông nội đi! Người lớn thế rồi mà không được cái tích sự gì!"
Thủ phạm chính tay đâm vào ống phổi của Sở Tiếu Thiên ba ngày trước bất đắc dĩ tiến về phía trước vài bước, quỳ. xuống, cất giọng nói: "Ông nội, cháu đến nhận đòn."
Lòng bàn tay của Triệu Nhã Nam phủ một lớp mồ hôi mỏng, cô rụt rè nhìn ông cụ, rồi liếc nhìn bác cả và cô của Sở Vũ Hiên, muốn chào hỏi nhưng không dám lên tiếng, đành phải yên lặng đứng tại chỗ.
Ông cụ nheo mắt lại, trên mặt vô thức tràn đầy tức giận: "Thăng súc sinh, mày cũng giỏi đấy nhỉ! Hả?"
"Con đâu dám? Chỉ là mèo mù vớ phải chuột chết mà thôi." Sở Vũ Hiên cà lơ phất phơ.
"Uầy? Nói câu này hay đấy!" Bà cô cười chế nhạo: "Trì Khanh à, tôi thấy đứa con trai này của cậu không dạy được rồi!"
"Cô, đừng cười nữa, trên mặt cô có rất nhiều nếp nhăn rồi." Sở Vũ Hiên trầm giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-di-that-su-tuong-toi-la-con-coc-ghe-a-/3394824/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.