Trong gia đình quyền thế thực thụ, ngay cả người giúp việc cũng vô cùng tao nhã.
Một nữ giúp việc trẻ tuổi xinh đẹp bưng đĩa trái cây, lắc mông đi lên tầng hai. Trên đường đi đến phòng khách, khi đi ngang qua cửa phòng sách thì đột nhiên cô ta nghe thấy âm thanh hỗn loạn phát ra từ bên trong, giống như... đồ sứ nào đó bị vỡ.
Trong phòng này có rất nhiều đồ cổ, trong đó có vài món gốm Thanh Hoa thời nhà Nguyên. Nữ giúp việc giật mình, vội vàng mở cửa ra kiểm tra.
Chỉ thấy một thanh niên vô lại lôi thôi đang ngồi vắt chân trên ghế, còn Sở Trì Khanh bình thường vốn nói năng thận trọng... lại giống như đứa trẻ, đứng khép nép trước mặt thanh niên kia, nở nụ cười chịu tội.
Nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, Sở Vũ Hiên thờ ơ liếc nhìn, sau đó tiếp tục cầm một món đồ sứ lên ném xuống sàn như thứ không đáng tiền.
Sở Trì Khanh nhìn nữ giúp việc, lúc quay đầu lại, vẻ mặt đã trở nên nghiêm nghị: “Ra ngoài”
Đầu óc nữ giúp việc trống rỗng, vội vàng cúi đầu xin lỗi rồi đóng cửa lại.
Sắc mặt Sở Trì Khanh lại trở nên nịnh nọt, thấy con trai mình lại cầm một món đồ sứ Thanh Hoa thời nhà Nguyên, ông †a cẩn thận nhắc nhở: “Cái này... cái này là gốm Thanh Hoa thời nhà Nguyên đấy”
Sở Vũ Hiên cười tà ác: “Không được đập à?”
"Đập được, đập được. Nếu con băng lòng thì đập cha cũng được."
Sở Vũ Hiên lắc đầu, đặt món đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-di-that-su-tuong-toi-la-con-coc-ghe-a-/3394747/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.