Editor: Linh Vũ
Đến khi Vận Nhi có thể xuống giường đi lại đã là hơn mười ngày sau đó, cô vội vội vàng vàng muốn đi nhìn xem dáng vẻ con gái bảo bối như thế nào, nhưng bác sĩ nói đứa bé chưa đủ sức đề kháng để thích nghi với môi trường bên ngoài nên vẫn phải ở lại trong lồng kính thêm một tháng nữa, bây giờ cô chỉ có thể đứng nhìn đứa bé khẽ khàng cử động từ bên ngoài lớp kính trong suốt. Ngón tay Vận Nhi đặt lên cửa kính, không kìm được mà chảy nước mắt, dường như mỗi lần nhìn thấy đứa bé động đậy, cô vẫn còn cảm giác được nó đang khẽ cựa đạp ngay trong bụng mình.
Cái gọi là mẹ con liền tim có lẽ chính là như vậy!
"Chị Nặc Nặc, có phải Niệm Niệm giống anh ấy hơn không?" Vận Nhi nức nở hỏi Vu Nặc đang đứng ở sau lưng. Thật ra, nếu nhìn kĩ, ngoại trừ đôi mắt to giống hệt Vận Nhi thì những nét khác trên khuôn mặt Niệm Niệm đều rất giống Âu Thừa Duẫn, từ sống mũi cao xinh xắn đến cánh môi đẹp đẽ, còn có cả động tác nhíu mày nữa, không biết có phải là cô nhóc kia cảm thấy không thoải mái hay không, chỉ khẽ nhíu mày thôi cũng khiến Vận Nhi nghĩ đến người đàn ông mà cô vẫn luôn cố gắng chôn sâu dưới đáy lòng.
"Cũng phải thôi, dù sao Niệm Niệm cũng là con gái của anh ta!" Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Niệm Niệm, Vu Nặc đã nhìn ra điều này, cô bé có một người cha ưu tú như thế, vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-di-dien-ha/2949741/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.