Editor: Linh Vũ
Áo khoác tây trang cứ như thế bị anh vứt ra đằng sau người, chiếc cà vạt cũng bị giật vứt sang một bên, lộ ra chiếc cổ xinh đẹp mà mạnh mẽ. Âu Thừa Duẫn đưa đôi mắt sắc bén nhìn qua một lượt mười mấy bóng đen trước mặt, nếu trong trường hợp bình thường, cho dù có hai chục người thì anh cũng đủ sức đánh thắng, nhưng lần này, anh không muốn ra tay đánh trả.
Giống như lời Lôi Ân nói, nếu như Vận Nhi thấy được một màn này, có thể nào sẽ vì đau lòng mà cho anh một cơ hội, sẽ không rời khỏi anh nữa, nếu thật sự là như vậy, anh có thua thì cũng là thua bởi tình yêu...
Không biết từ lúc nào thì tình yêu của anh đã trở nên hèn mọn như vậy...
Anh tay không đối đầu với sức lực của mười mấy người, từng nắm đấm cứ thế liên tục rơi lên người anh, lên thắt lưng anh, thế nhưng bàn chân anh vẫn đứng vô cùng vững chãi, thậm chí còn chưa hề rên tiếng nào, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào phía trong biệt thự. Khắp người đau rát, nhưng chính trái tim trống rỗng mới làm anh khó thở, chỉ có ánh mắt bi thương và oán hận của Vận Nhi mới là vũ khí trí mạng đối với anh.
Âu Thừa Duẫn thét lên một tiếng đau đớn, cả người ngã về sau, ánh mắt vẫn cố gắng hướng về phía cửa biệt thự.
"Anh ta đang ở bên ngoài, em có muốn đi gặp anh ta một lần không?" Lúc Lôi Ân đi vào phòng Vận Nhi, cô đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-di-dien-ha/2949733/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.