Chương trước
Chương sau
Editor: Linh Vũ

Hướng Chỉ Lan, Hướng Chỉ Lan, cái tên này cứ lượn vòng quanh đầu Vận Nhi, thế nhưng cô vẫn không cách nào vẽ ra dáng vẻ của bà.

Một tiếng "ầm" vang lên kéo lại ý thức của Vận Nhi, ngay khi thân thể của người đàn ông được gọi là anh Tinh đó chuẩn bị đè lên người Vận Nhi thì đầu hắn ta bị lệch sang một bên, nặng nề ngã xuống trên người cô.

"A!!!" Vận Nhi thét chói tai, đẩy hắn ta ra, máu không ngừng chảy ra từ trên đầu hắn ta, Vận Nhi sợ hãi đẩy hắn ta sang một bên, kéo quần áo rồi lui ra sau.

"Lão tam, mày làm cái gì thế?" Hai người kia thấy lão tam dùng bình rượu đập lên đầu đại ca khiến hắn ta bất tỉnh thì vô cùng tức giận, lao lên mắng chửi. d.đ.l.q.đ

"Mấy người không được đụng vào cô ấy!" Tần Hải vẫn luôn canh cánh trong lòng vì chuyện năm đó, cái loại chuyện súc sinh táng tận lương tâm mà bọn họ đã làm với Hướng Chỉ Lan khi ấy, làm sao có thể lặp lại lần nữa.

Hắn ta không thể thờ ơ bỏ mặc như vậy.

"Tao nói mày chứ lão tam, không đụng thì không đụng, nếu như mày không muốn thì đừng có đụng vào, ông đây nhìn trúng cô ta rồi!"

Hồ Tu Nam cũng chẳng thèm để ý đến vết thương của anh Tinh, đại ca hôn mê thì càng tốt, ánh mắt tục tĩu của hắn ta nhìn về phía Vận Nhi lại càng trở nên hưng phấn.

Vận Nhi có phần cảm kích, muốn nhìn người đàn ông đã cứu mình, nhưng lại có một người đàn ông khác bổ nhào về phía cô, cô miễn cưỡng chống đỡ thân thể rồi chạy về phía sau: "Đừng tới đây, xin các người, hãy buông tha cho tôi..."

Cô loáng thoáng cảm giác được, có lẽ năm đó mẹ cô bị bọn họ hành hạ cũng là bị ép buộc như thế này!

"Tao nói mày chứ lão tam, mau xuống tay đi, đừng có làm lỡ việc của chúng ta, mày không cần tiền sao, đây là nhiệm vụ đấy!" Hai người kia cộng lại cũng dư sức đối phó với Tần Hải, ngay khi mấy người họ đang lôi thôi với nhau thì Vận Nhi nhanh chóng chạy về phía chiếc cửa sắt.

Bàn tay mềm mại vỗ lên cửa, bị vụn sắt đâm vào đau nhói.

Nơi này đúng là địa ngục, cô không muốn đợi chờ vô ích ở chỗ này!

"Mễ Na, mau thả tôi ra ngoài, cô điên rồi! Thừa Duẫn, anh đang ở đâu..." Vận Nhi ra sức đá lên cửa sắt, nhưng sức lực cô chẳng có bao nhiêu, làm thế nào thì cánh cửa cũng không nhúc nhích. Ngay khi cô bất lực bật khóc thì lại có một người đàn ông bổ nhào về phía cô. diễn!đàn@lê#quý$đôn

Cả người Vận Nhi cứng đờ, lui về sau, lúc lưng chạm vào cánh cửa sắt thì trong lòng lạnh buốt, ở dưới bụng truyền đến cơn đau dữ dội, có một dòng chất lỏng dinh dính chảy xuống từ dưới người cô.

Cô nghẹn ngào che miệng lại, ra sức lắc đầu, không, không thể nào...

"Lão tứ, mày đừng có đụng vào cô bé đó, cô bé đó có thể là con gái của một trong số mấy người chúng ta!" Tần Hải thấy lão tứ bất chấp dòng máu đang không ngừng chảy ra từ người Vận Nhi mà lao về phía cô thì vội vàng thốt ra một giả thiết mà hắn ta cho là tuyệt đối không có khả năng.

"Lão tam, anh nói cái gì?" Ngay khi hai người họ đang dùng dằng thì thân thể vốn đang vùng vẫy của Vận Nhi đột nhiên trở nên cứng ngắc, bất động.

"Chuyện xảy ra 22 năm trước, bây giờ cô bé này nhìn cũng tầm tuổi đó, đây có thể là đứa bé xuất hiện từ cái đêm kia!" Tần Hải biết đây là chuyện không có khả năng, nhưng trước mắt, để có thể bảo vệ cho Vận Nhi, hắn ta thốt ra một sự thật mà chính mình cũng thấy không đáng tin chút nào.

"Ông nói cái gì, ông đang nói bậy bạ cái gì đó?" Trong lúc ba người đàn ông kia đang ngây như phỗng thì Vận Nhi loạng choạng tiến về phía Tần Hải. Vừa rồi người đàn ông này cho cô một chút cảm giác ấm áp, cha của cô, chẳng lẽ lại xuất hiện như thế này sao?

Cô đi một đoạn, máu cũng chảy cả một đoạn đó...

Tần Hải nhìn thấy máu đã nhiễm đỏ cả chiếc váy Vận Nhi đang mặc thì trong lòng khiếp sợ, sao lại có thể như vậy, bọn họ còn chưa đụng đến cô, tại sao cô lại chảy nhiều máu như vậy?

Nhìn thấy ánh mắt của cô, hắn ta lại nhớ đến ánh mắt đau thương của Hướng Chỉ Lan lúc cầu xin hắn ta. Đêm đó hắn ta rất điên cuồng, để ba người kia không tàn bạo với bà, chính hắn ta là người làm chuyện đó với bà lâu nhất.

"Những gì ông nói có phải là thật không? Tại sao mẹ tôi lại có thể có quan hệ gì với mấy người được?"

Thân thể Vận Nhi đã không thể chống đỡ được nữa, tay cô vẫn đặt lên bụng. Vì sao, vì sao chứ?

Lúc này cô đã chẳng quan tâm đến thân thể của mình nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào Tần Hải với ánh mắt căm phẫn.

"Đùa cái gì chứ, người đàn bà Hướng Chỉ Lan đó là kẻ ngốc hay sao? Bà ta mà giữ lại đứa bé của tội phạm cưỡng gian sao, lão tam, mày đừng tưởng nói như vậy là lừa được ông đây!" Mấy kẻ này đều đã mất hết nhân tính, cho dù có biết Vận Nhi là đứa bé lưu lại từ đêm đó thì cũng sẽ không thèm để tâm, trong lòng bọn họ, con gái vĩnh viễn không thể so được với tiền bạc.

"Xin hãy nói cho tôi biết, có được không? Xin ông, hãy nói cho tôi biết, mẹ của tôi là bị ép buộc, phải vậy không?" Trước khi ngã xuống, Vận Nhi vẫn liều mạng nắm lấy góc áo của Tần Hải. Không thể nào, cô không thể là con gái của mấy kẻ xấu xa này được.

Trước đây cô đã từng hỏi Âu Thừa Duẫn, cha của cô là ai, anh nói anh không biết, Kiều Sa cũng nói bà không biết.

Có phải là họ đều đã biết từ lâu rồi không? d~đ~l~q~đ

Không, cô không thể nào tiếp nhận được sự thật này!

"Đúng vậy, bà ấy đúng là bị ép, chúng tôi nhận tiền của người ta để làm việc, khi đó mẹ cô là đối tượng trong nhiệm vụ của chúng tôi!" Tần Hải muốn đưa tay ra giữ lấy Vận Nhi, cô gái này khiến hắn ta có cảm giác gần gũi, hắn ta không cách nào cự tuyệt được ánh mắt trong suốt của cô.

"Không, tôi không tin..." Nước mắt nhạt nhòa trên khuôn mặt Vận Nhi, cô không thể tưởng tượng được năm đó Hướng Chỉ Lan đã phải chịu nhục nhã như thế nào. Anh cả từng nói, 22 năm trước, bà là người phụ nữ của Âu Thế Hào, nếu cô không phải là con gái của Âu Thế Hào, vậy thì cha của cô có thể là ai?

Vận Nhi nghĩ đến hai năm trước, Âu Thừa Duẫn đã từng vô cùng hận cô, đột nhiên hiểu ra.

Thì ra là như vậy...

"Người đó là ai? Là ai muốn hại mẹ tôi?" Trên mặt Vận Nhi đã không còn nước mắt, mà cô cũng có thể cảm giác được, một chút sức lực cuối cùng của mình cũng đã bị rút đi, trong người giống như vừa đánh mất thứ gì đó.

Cô biết, đứa bé của cô và Âu Thừa Duẫn, lại đã mất đi rồi...

Không còn nữa rồi, cái gì cũng không còn nữa rồi!

"Chỉ Lan..." Tần Hải ngơ ngẩn nhìn Vận Nhi ngã giữa vũng máu, mà hai người đàn ông kia nhìn thấy máu thì cũng bắt đầu lo sợ, nếu như thật sự dẫn đến chết người thì bọn họ không tránh khỏi có liên quan.

Ngay khi lão nhị và lão tứ đang chuẩn bị chạy đi tìm Mễ Na lấy tiền thì cánh cửa lớn bị đá văng ra. Lúc Âu Thừa Duẫn liếc mắt thấy Vận Nhi nằm trên vũng máu đỏ thẫm thì sắc mặt lạnh buốt.

"Mẹ kiếp, ông đây bực lên rồi! Hôm nay, mấy người các ngươi đừng hòng ra khỏi đây!" Vẻ mặt Tiêu Trác cũng lạnh băng, lúc nhìn thấy Vận Nhi ngã giữa vũng máu thì phát hiện ra trên khuôn mặt Âu Thừa Duẫn xuất hiện vẻ tức giận mà trước giờ anh chưa từng có.

"Cậu đưa cô ấy đến bệnh viện trước, chỗ này cứ giao lại cho tôi, tôi đảm bảo sẽ cứu được cô bé con kia ra!" Tâm Nhi vẫn còn ở trong tay Mễ Na, đây cũng là lý do Âu Thừa Duẫn tìm tới anh ta!

Tiêu Trác đẩy Âu Thừa Duẫn đang chuẩn bị nổi điên về phía trước, phát hiện cả người anh đã lạnh ngắt, sợ hãi không dám tiến lên bước nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.