Thậm chí ngay cả cô cũng không biết tấm ảnh này anh chụp cô lúc nào, trong tấm ảnh cô mặc một bộ váy trắng, đứng trong bụi hoa, trên mặt mang nụ cười rực rỡ, không nhiễm một hạt bụi của trần thế, nụ cười lúm đồng tiền nở rộ như tiên tử. Hốc mắt Vận Nhi ươn ướt, tay che miệng, cứ yên lặng nhìn chằm chằm vào màn hình như vậy, cho đến khi màn hình tối lại, sau đó các tấm ảnh khác nhảy ra từ các cửa sổ giao diện, mà trong những tấm ảnh đó, toàn bộ cũng là cô.
Hiện tại Vận Nhi hoàn toàn có lý do tin tưởng từng câu từng chữ của anh, những hình này có hình chụp lúc cô ở Thiên Sa đảo, hoặc sớm hơn, có hình ngay cả chính cô cũng không nhớ rõ được anh chụp lúc nào, thì ra, cô vẫn luôn xem nhẹ tấm lòng của anh.
Thật ra, anh làm vì cô, cho tới bây giờ cô cái gì cũng không biết!
Âu Thừa Duẫn, anh như vậy, sao cô có thể chán ghét đây?
Vận Nhi nói rất đúng, anh là một kẻ lừa đảo, lừa đảo tình yêu, lần này, anh lại trộm đi lòng của cô. . . . . .
Lúc Âu Thừa Duẫn đẩy cửa tiến vào liền phát hiện cặp mắt Vận Nhi sưng đỏ nhìn laptop của anh, lòng anh sợ hãi, không nói gì, liền đi tới trước mặt cô, bàn tay duỗi ra, liền đem laptop khép lại.
Vận Nhi ngẩng đầu, thấy anh đau lòng nhìn cô, cảm giác đột nhiên có chút ngượng ngùng, vội lau khô nước mắt trên mặt, đứng dậy, khóe miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-di-dien-ha/2949632/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.