“Đứa ngốc, anh yêu em, anh yêu em...” Người phụ nữ đơn thuần này, anh làm sao có thể nói cho cô biết, anh từng cố chấp với đoạn thù hận kia, nhưng đó chỉ một sự oán hận sai lầm, người thật sự nên hận là cô, nếu có một ngày cô biết mẹ cô vì bị người khác cường bạo mà sinh ra cô, cô còn có thể coi như không có việc gì mà ở lại bên cạnh anh không?
Không dám suy nghĩ, Âu Thừa Duẫn không thể, cũng không muốn nghĩ đến hình ảnh cô coi thường rồi hoàn toàn lạnh nhạt với anh, anh phải buộc chặt cô vào bên cạnh mình, một chút cũng không buông ra.
Vận Nhi biết chính mình thực vô dụng, rõ ràng không hề có ý muốn tha thứ cho anh, nhưng mà vừa nghe thấy anh nói yêu cô, cái gì cô cũng đều bất chấp, một lòng thầm nghĩ muốn ở trong cái ôm ấm áp của anh, cô lưu luyến sự yêu chiều của anh, cảm giác được anh yêu.
Nhưng mà, làm cho anh buông bỏ đoạn cừu hận kia, thật sự chỉ vì yêu cô sao?
Ba chữ kia ở trong miệng cô, như thế nào cũng không nói nên lời!
“Vận Nhi, bảo bối, cho anh một cơ hội được không? Anh nói thật lòng đấy!” Âu Thừa Duẫn biết lòng cô đã sắp dao động , cô cũng cần anh, ý thức được điểm này, làm cho anh càng thêm vui mừng.
Vận Nhi chỉ chôn đầu vào trong ngực anh, liều mạng lắc đầu, cứ gật đầu như vậy, cũng quá dễ dàng cho anh rồi!
“Vận Nhi, lắc đầu là có ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-di-dien-ha/2949628/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.