"Em ở đây nghĩ gì vậy?" Đột nhiên một đôi bàn tay ấm áp che hai mắt của cô, lúc lông mi thật dài chớp động trong lòng bàn tay, Thương Nhĩ Kì cảm thấy một dòng điện khác thường chạy trong người. Vận Nhi không khách khí đẩy tay đang che mắt ra, "Đừng cản trở em thưởng thức trai đẹp!"
"Người đẹp trai nhất không phải đang ở trước mặt em sao?" Thương Nhĩ Kì rất tự nhiên quay đầu nhỏ của Vận Nhi lại, hà hơi về phía gò má trắng nõn của cô, anh vô lực phát hiện, ở trước mặt Tô Vận Nhi, không cảm giác được một chút sức quyến rũ nào của mình.
"Khi nào thì anh trở nên tự luyến như vậy, nếu như bị người ái mộ anh biết, nhất định sẽ đối với hình tượng của anh giảm bớt nhiều đấy!" Tô Vận Nhi cũng không cho anh mặt mũi nắm gương mặt tuấn dật cười nói.
"Ở trước mặt em, anh còn hình tượng sao?" Thương Nhĩ Kì thất bại nhận rõ hiện thực này. Chỉ là nhìn cô có tinh thần cùng anh cãi nhau, vậy nói rõ bệnh của cô đã tốt hơn nhiều.
"Anh biết là tốt rồi!" Vận Nhi cười rực rỡ, ngón tay rời khỏi gương mặt của anh, ngồi ngay ngắn lại, lại nhìn ra ngoài xe, " Bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Có đói bụng không? Dẫn em đi ăn cơm!" Cũng sắp tới buổi trưa, từ buổi chiều hôm qua Thương Nhĩ Kì vẫn bên cạnh cô đến bây giờ, ở lại bệnh viện một đêm, anh có chút thích sạch sẽ ngay cả quần áo cũng không kịp đổi.
Vận Nhi đáp một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-di-dien-ha/2949603/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.