Vu Nặc, cái tên nhẹ nhàng tiến vào lòng anh, nhưng lại khiến anh đau đớn.
Vu Nặc mở to đôi mắt nước, không tin được nhìn anh ta, thì ra, anh ta còn nhớ tên của cô!
Cô từng là một trong số rất nhiều người phụ nữ của anh ta, không ngờ anh ta còn nhớ cô!
Sự đau đớn bỗng ập đến khiến cô hô hấp khó khăn, thân thể bỗng mềm nhĩn, lập tức ngã vào lòng Hứa Minh Nhân. Hứa Tâm Lam đã nhận ra sự khác thường của hai người, miệng mở to kinh ngạc, không tin được nhìn họ, “Anh hai, anh… biết chị ấy à?”
“Bây giờ tôi đã biết, vì sao em không muốn theo anh cả về nhà!” Một lần nữa nhìn thấy người phụ nữ đã khắc sâu trong trí nhớ, Hứa Minh Nhân phát hiện máu trong cơ thể mình lại sôi trào lần nữa.
“Minh Phong!” Trong mắt Hứa minh Nhân lóe lên hàn ý, dường như anh đã nhận ra mối quan hệ giữa hai người, lại nhìn người phụ nữ trong lòng mình, nhắm mắt lại, sắc mặt tối sầm, hai bàn tay nắm chặt. Cô ấy vẫn không muốn đối diện với thân phận của Hứa Minh Nhân anh, chẳng lẽ đều là vì Minh Phong sao?
Có điều, vậy thì có sao chứ, phụ nữ mà Minh Phong thích nhiều như vậy, anh cũng không để ý.
Nhưng, anh có thể thật sự không để ý sao?
“Hưm, …” Hứa Tâm Lam xấu hổ đứng ở một bên, cục diện như bây giờ, cho dù cô không phải người tinh ý, cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
Trời ạ, đây gọi là chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-di-dien-ha/2949569/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.