Vận Nhi tin tưởng bản thân không hề nhìn lầm, dù chỉ liếc mắt nhìn qua, viên ngọc lục bảo được bao bọc bởi kim cương ánh ra thứ ánh sáng khiến mắt cô đau đớn.
“Sao vậy?” Tô Ân Huệ lùi lại, theo ánh mắt của cô, nhìn về phái tay trái của mình, sau đó nở một nụ cười hàm súc.
“Chị, em và anh ấy ly hôn rồi, bây giờ là thật!” Tô Vận Nhi ngẩng đầu, đôi mắt bình tĩnh không sợ hãi nhìn về phía Tô Ân Huê. Thì ra, chị ấy đã biết rồi.
“Vì anh ấy em mới rời đi sao?” Đáy mắt Tô Ân Huệ lóe lên vẻ ám trầm, nhưng khi nhìn Tô Vận Nhi lại dâng lên một tia thương tiếc. Nhìn bộ dáng hiện tại của Vận Nhi, Tô Ân Huệ có chút không đành lòng, thật ra xét cho cùng, mọi việc xảy ra với Vận Nhi ngày hôm nay đều do một tay cô thúc đẩy. Có điều cô không nghĩ rằng, Âu Thừa Duẫn sẽ làm em ấy tổn thương nặng nề như vậy.
Vận Nhi trầm mặc không nói, ánh mắt vẫn nhìn vào ngón tay áp út của Tô Ân Huệ, cô muốn biết, rất muốn biết, Âu Thừa Duẫn đã cho khắc chữ gì lên đó.
“Du học cũng tốt, em còn ít tuổi, nên ra ngoài học hỏi nhiều hơn. Vận Nhi, từ giờ nên tự chăm sóc tốt cho bản thân!” Đến lúc biết em ấy sẽ rời đi, Tô Ân Huệ mới nhận ra mình ích kỷ như thế nào, cô rất hy vọng em ấy sẽ rời khỏi.
Khi biết em ấy không phải là con cháu của Tô Gia, cô hơi giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-di-dien-ha/2949549/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.